Mạt Thế Xuyên Không Về Thập Niên 70

Chuong 167: Di Hop

Chuong 167: Di HopChuong 167: Di Hop
Ba người họ im lặng, dỏng tai lắng nghe, nghe được rằng đại đội trưởng đang thông báo các xã viên đến nhà ăn lớn để họp lúc tám giờ.
Bác Bành lập tức hỏi:
"Mấy giờ rồi? Sao mới sáng sớm đã muốn họp nhỉ?"
Phong Tri Ý giơ tay lên, nhìn đồng hồ đeo tay phiên bản AI:
"Bây giờ là bảy giờ mười lăm phút ạ. Chắc là có chuyện gì muốn thông báo rồi."
Vẫn còn bốn mươi lăm phút, bác Bành tranh thủ thời gian nấu một nồi cháo khoai lang, sau đó ba người mang theo khoai lang hấp làm cơm sáng rồi chạy tới nhà ăn lớn.
Trên đường đi, họ liên tục gặp những người ra khỏi nhà vội vã cùng đi họp, dan dần, họ đi theo nhóm ba hoặc năm người, trò chuyện và đi ve hướng nhà ăn lớn.
Nhóm Phong Tri Ý và bác Bành từ ba người từ từ tụ tập thành một nhóm gồm các dì các bác các chị.
"Ô, đây là Nha Nha à?"
Dì Phương là người mai mối nhìn Bành Nha Nha đã có dấu hiệu trưởng thành duyên dáng yêu kiều, ánh mắt bà ta sáng ngời:
"Lâu rồi không gặp, sắp thành một cô gái lớn xinh đẹp rồi!"
"Chả thế thì sao!"
Con dâu nhà họ Hạ nheo mắt lại, nhìn Bành Nha Nha vô cùng ghen ty:
"Trong nửa năm này, Nha Nha đã thay đổi thấy rõ. Chưa nói đến có da có thịt hơn nhiều thì ngay cả khuôn mặt cũng trắng mịn không ít, mái tóc vàng mỏng đã trở nên đen và sáng bóng rồi!"
Một bà dì nhìn Bành Nha Nha và gật đầu đồng ý:
"Đúng là Nha Nha trông tươi tắn và sắc sảo hơn!"
Một bác gái thản nhiên sờ trực tiếp vào tóc Bành Nha Nha:
"Đúng là mượt mà hơn nhiều! Bím tóc này tết cũng thật là xinh đẹp!"
Nói rồi, bà ta còn mạnh tay vạch chân tóc của cô bé ra:
"Ơ, ngay cả trứng chấy và chấy cũng biến mất rồi! Nhìn và rất là sạch sẽ!"
"Có thể không sạch sẽ sao?"
Con dâu nhà họ Liễu, sống ở phía bên trái cạnh bác Bành chua chát nói:
"Tôi thấy thanh niên trí thức Trân thường gội đầu và tắm cho Nha Nha, xà phòng thơm quý giá như vậy mà thoải mái bôi lên đầu Nha Nha đấy!"
"Đấy đã là gì!"
Thím Vệ sống ở phía bên phải bên cạnh nhà bác Bành nói với ánh mắt thèm thuồng:
"Tôi còn ngửi được mùi gạo và bột mì thoang thoảng từ nhà chị Bành mỗi ngày cơ, còn có mùi thịt thường bay ra, còn có thể không nuôi tốt được sao?"
Có người cười phụ họa nói: "Thím Bành à, thím đối xử với Nha Nha tốt thật đấy!"
Ngay lập tức, có người phản đối nói:
"Thím Bành làm sao mà nỡ bỏ!" Đó là thanh niên trí thức Trân cho đó!"
Giọng nói kia đầy ghen tị và đố ky, dường như nói rằng thanh niên trí thức Trần là một kẻ đại ngốc, và bác Bành là một cái hố lớn, lừa gạt cô gái nhỏ trong thành phố.
Bác Bành mở to mắt, lạnh lùng liếc mắt nhìn bọn họ, nhưng không lên tiếng.
Thực tế cũng không có gì để nói, đây quả thực là công lao của Phong Tri Ý.
Phong Tri Ý cười lúng túng:
"Đó là hạt gạo lứt thô mà trước đây tôi không có kết nhóm được với ai, vì vậy tôi đã dùng tiên mua một ít lương thực tinh để kết nhóm."
"Thịt cũng là thịt xông khói được gửi bởi người nhà thời gian trước, không phải cố ý mua về. Tôi cũng muốn ăn nên không sao cả."
Thực sự Phong Tri Ý không làm gì quá đặc biệt, vẫn chu cấp lương thực theo thỏa thuận kết nhóm ban đầu. Chỉ là sau này cô không có lương thực thô nên cấp mười cân gạo và mười cân bột mì.
Bởi vì cho lương thực tinh nên bác Bành còn giảm cho cô năm đồng mỗi tháng. Cho nên, bác Bành thật sự không lợi dụng cô.
Sau đó, bác Bành nấu ăn chỉ bằng nước sôi, sau đó bỏ một hoặc hai giọt mỡ, cô thực sự không thể ăn được, vì vậy cô đã cung cấp một chai dầu, với lý do là nó được người nhà gửi tới.
Nếu được ăn ngon thì tự nhiên sẽ có dinh dưỡng.
Ngoài ra, cô thấy trên cơ thể bác Bành và Nha Nha có vấn đề, đặc biệt là đầu của Nha Nha đầy chấy rận, và trên cơ thể bác Bành có mùi lạ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận