Mạt Thế Xuyên Không Về Thập Niên 70

Chương 253: Có Người Đến Tìm

Chương 253: Có Người Đến TìmChương 253: Có Người Đến Tìm
'Aaaa... !I! Chủ nhân, không phải là chúng ta bị bại lộ roi chứ? Chúng ta bị phát hiện rồi sao?"
Phong Tri Ý hơi nhếch khóe miệng, cô thế nào lại có ảo giác, cảm thấy AI giống như đang hưng phấn, kích động?
Nó thật là bản sao của quản gia sao? Vì sao ở mặt tính cách, chương trình, hoàn toàn không sao chép được sự nhã nhặn, trâm ổn vậy?
Về phần bị phát hiện? Phong Tri Ý bình tĩnh không thể hiện gì, cô nghĩ không có khả năng này.
Đêm đó, từ đầu đến cuối cô chưa từng bị người ta phát hiện, cũng không tạo ra bất kì động tĩnh lớn nào.
Hơn nữa, đến mỗi một chỗ, đều rất cẩn thận kiểm tra khả năng tồn tại của thiết bị theo dõi bằng tia hồng ngoại, xác định là không có.
Có điều trên đời này không có gì là tuyệt đối, cho dù là có hay không, Phong Tri Ý cũng không quá quan tâm lo lắng, đến lúc đó tùy cơ ứng biến là được rồi.
Đi tới phòng làm việc của doanh trưởng, ánh mắt của doanh trưởng Hà kinh ngạc liếc mắt quan sát toàn bộ người cô, ông ta nở nụ cười ấm áp hướng phía cô gật đầu chào, ngón tay chỉ vào hành lang bên cạnh.
"Có người muốn gặp cô, ở cuối cùng bên trong văn phòng kia, xin mời."
Phong Tri Ý giật mình, lập tức gật đầu nói cảm ơn, nhấc chân đi vào bên trong.
Cố Hàn Âm muốn đi theo sau lại bị doanh trưởng Hà ngăn cản.
"Không biết cô là ai?"
Phong Tri Ý dừng chân, quay đầu lại.
"Cô ấy cùng tôi là những thanh niên trí thức ở đại đội Mộng Trang, cùng sang đây với tôi."

Doanh trưởng Hà hướng Cố Hàn Âm chỉ chỉ vào một băng ghế trong đại sảnh.
"Vậy làm phiền cô ở một bên chờ chút, cô không tiện đi vào."
Dù sao, cả ông ta cũng không thể đi vào.
Cố Hàn Âm giật mình, cô ta lập tức gật đầu, liếc mắt nhìn Phong Tri Ý, ánh mắt ý nói sẽ đợi cô, sau đó quay đầu đi tới bên kia rồi ngồi xuống.
Phong Tri Ý cũng bảo cô ta đừng lo lắng, sau đó xoay người hướng bên trong hành lang mà đi.
Đi tới trước cửa phòng làm việc cuối cùng bên trong, gõ cửa, Phong Tri Ý thấy một sĩ quan rắn rỏi như một chú gấu, ánh mắt sắc bén, vẻ mặt nghiêm túc, hơi thở lạnh lẽo, nhìn giống như một ngọn núi uy nghiêm bất khả xâm phạm.
Mà đến mở cửa cho cô, chính là người lính nhỏ đã từng làm tài xế chở hàng cho cô.
Thấy Phong Tri Ý nhìn mình, người lính nhỏ hình như hơi căng thẳng, phản xạ có điều kiện chào cô một tiếng.
Phong Tri Ý hơi mỉm cười, hướng anh ta gật đầu ý chào, sau đó bước vào, ánh mắt nhẹ nhàng, chống lại ánh mắt sắc bén của sĩ quan rắn rỏi kia rồi khẽ cười nói. "Tôi còn tưởng là ai, thân thần bí bí như vậy."
Vẻ mặt của sĩ quan rắn rỏi, giống như một người không biết nên đối đãi với cô gái nhỏ mềm mềm mại mại như thế nào, anh ta hơi lúng túng, gượng gạo.
"Không phải cô nói với thủ trưởng là cô không thích để người khác chú ý sao?"
Phong Tri Ý cười thầm trong bụng, như vậy không phải càng làm cho người khác chú ý sao?
Có điều cô cũng không bắt bẻ anh ta, chỉ mỉm cười gật đầu, đi thẳng vào vấn đề.
“Tìm tôi có việc gì vậy?”
"Thủ trưởng bảo tôi tới đón cô đi tránh nạn."
Sĩ quan rắn rỏi cũng rất dứt khoát nói lời ít mà ý nhiều.
Phong Tri Ý nhìu mày, nhìn người sĩ quan rắn rỏi do dự trong phút chốc.
"Thủ trưởng vẫn còn lời nói nào khác sao?"
Nếu như chỉ là một câu nói đơn giản như vậy, thủ trưởng cũng biết, cô sẽ không đi theo.
Nếu mục đích không phải đón cô, chỉ là thuận miệng khách sáo một câu, vậy cấp lương đến nơi vắng vẻ như này giúp nạn dân gặp thiên tai sẽ không do một sĩ quan rắn rỏi cấp thiếu tướng tự mình đến. Sợ là bên trong có chuyện gì quan trọng.
Sĩ quan rắn rỏi không biết là ăn nói vụng về, hay là thật sự không am hiểu nói chuyện với một cô gái nhỏ, anh ta liếc mắt nhìn anh lính nhỏ bên cạnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận