Mạt Thế Xuyên Không Về Thập Niên 70

Chương 289: Không Xứng

Chương 289: Không XứngChương 289: Không Xứng
Bà nội Tô ngồi bên cạnh thì thâm:
"Đừng nói con bé còn chưa phải bác sĩ, cho dù sau này có là quân y thì cũng có là gì? Dù sao nó cũng chỉ xuất thân từ một gia đình công nhân, môn không đăng, hộ không đối..."
Lời còn chưa dứt, ánh nhìn vừa sắc bén vừa uy nghiêm của ông nội Tô đã quét qua bà, bà ta đành im lặng không nói nữa.
Thấy vậy, ba mẹ Tô ăn ý liếc nhau, Tô Vọng Thư bưng bát đũa lên, nhưng đôi mắt cô ta thì đảo như rang lạc, rõ ràng là đang suy tính âm mưu gì đó.
Chỉ có Tô Vọng Đình là vui mừng, anh ta mỉm cười không ngừng, vì anh ta biết, chỉ cần ông nội đồng ý, việc này đa phần là ván đã đóng thuyền rồi!
Buổi tối khi đi ngủ, trong phòng của bà nội Tô, bà ta vẫn có chút tức ngực khó chịu.
Bà ta rủa thầm, nói rằng một đứa con gái nhà công nhân bình thường không xứng với cháu trai bảo bối của bà, nói cụ ông chỉ là già rồi, đầu không còn minh mẫn nữal
Ông nội Tô nhẫn nhịn giải thích cho bạn già:
"Bà già này thì biết gì? Giờ mấy người già như chúng ta, có bao nhiêu người cần kéo dài hơi tàn để ổn định địa vị của gia đình mình trong quân đội?"
"Nếu quả thật cô bé kia có năng lực thần kỳ gì, thì đây chính là một quân bài tốt. Cho dù không kết hôn, nhưng để cô bé kia yêu Vọng Đình, thì đó cũng là một sự trợ giúp cho nó."
Thế nên ông ta mới không cản Tô Vọng Đình theo đuổi, ai bảo cô bé kia đến giờ vẫn chưa có tình cảm gì với Vọng Đình.
Bà nội Tô nghe thế thì kinh ngạc:
"Ý ông là, đồng ý cho hai đứa nó yêu nhau, nhưng không đồng ý cho hai đứa nó kết hôn ư?"
Thế này không phải là lừa tình sao?
Gương mặt ông nội Tô bí hiểm:
"Có đồng ý hay không, vậy phải xem cô bé kia có thể vì Vọng Đình của chúng ta đến mức nào."
"Nếu cô ta có thể sử dụng y thuật của mình để trải đường cho Vọng Đình, có thể giúp Vọng Đình một bước lên trời, sự hỗ trợ đó của cô ta có thể bằng được với một dòng họ mạnh mẽ, vậy thì cũng là có thể kết hôn."
Bà nội Tô bỗng im lặng không nói gì.
Trong một căn phòng khác, mẹ Tô ngồi trước bàn trang điểm tẩy trang:
“Anh nói xem, có phải ba thật sự đồng ý để Vọng Đình yêu đương với một cô gái con nhà công nhân không?”
Bà ta cảm thấy rất khó tin, ba vốn luôn là người xem trọng dòng họ môn đăng hộ đối.
Ba Tô dựa vào đầu giường, đeo kính đọc báo, từ từ nói:
"Yêu đương cũng không phải là kết hôn, sao lại không đồng ý?"
Mẹ Tô dừng lại động tác tẩy trang, quay lại nhìn chông mình: "Ý của anh là sao?"
"Em đã bao giờ từng thấy Vọng Đình chủ động cố gắng như vậy chưa?”
Ba Tô buông báo xuống nhìn bà ta:
"Hơn nữa cô bé kia cũng chưa có tình cảm gì với Vọng Đình mà."
Trong nháy mắt, mẹ Tô đã hiểu:
"Chẳng nhẽ là muốn xem cô bé kia thành đá mài dao của Vọng Đình? Vậy lỡ đâu cô ta lại thích Vọng Đình thì sao?”
Bà ta nói xong, lại chê bai mà nhíu mày:
"Chẳng lẽ để cho Vọng Đình lấy cô ta thật? Lấy một đứa con gái nhà công nhân bình thường ư?"
"Cô ta nếu thích Vọng Đình, thì lúc đó đương nhiên cô ta sẽ phải nghĩ biện pháp để xứng đôi Vọng Đình. Còn nếu không xứng."
Ba Tô nói đến đây, ánh mắt của ông ta chợt thoáng lạnh lùng:
"Thì tôi sẽ tự có cách để cô ta biết khó mà lui."
Mẹ Tô nhớ tới lúc Tô Vọng Đình nhắc tới Phong Tri Ý thì cả người như tươi tắn hẳn lên, đôi mắt tỏa sáng, thì bà ta cảm thấy bận tâm:
Anh không sợ con trai chúng ta sẽ càng lúc càng lún sâu vào ư?”
"Cảm tình có sâu đến mấy, cũng không đánh thắng nổi thử thách gian nan của cuộc sống."
Ba Tô phản đối, cũng không lo lắng chút nào:
Bạn cần đăng nhập để bình luận