Mạt Thế Xuyên Không Về Thập Niên 70

Chương 302: Giở Trò

Chương 302: Giở TròChương 302: Giở Trò
Không, cô là người có thù tất báo, tuyệt không giữ lại qua đêm để chính mình khó chịu. Vì vậy cô lập tức đứng dậy, chạy đến nhà họ Sở để gây rắc rối.
Trong xã hội này bọn họ quyền thế lớn đến mức cô tạm thời không thể làm gì được, nhưng chẳng lẽ cô không thể dùng phương thức của riêng mình để lấy lại danh dự sao?
Mặc dù nói việc cô sử dụng dị năng của mình để đối phó với người thường là điều vô lý, nhưng không biết ông trời có nhìn cô không.
Nhưng bọn họ bắt nạt một cô gái không quen biết, không có chỗ dựa như vậy thì ổn sao?
Nếu thật sự có báo ứng, cho dù cô có bị phản phệ thì cô cũng sẽ đòi lại công đạo cho nguyên thân.
Thực sự là khinh người quá đáng!
Loay hoay ở nhà họ Sở xong, ngẫm lại đầu sỏ gây nên việc này, Phong Tri Ý lại đến nhà họ Đỗ tặng cho người phụ nữ kia một món quà lớn.
Chẳng phải người phụ nữ này coi trọng tình yêu và hạnh phúc của mình nhất sao? Vì thế mà không tiếc giết chết chính con gái mình.
Vậy hãy để tình yêu và hạnh phúc của bà ta biến thành trò cười, khiến tất cả đàn ông trên thế giới đều ghê tởm và coi thường bà ta, để xem bà ta còn theo đuổi tình yêu và hạnh phúc của mình như thế nào đây.
Về phần nhà họ Đỗ, tạm thời họ vẫn chưa chọc tức cô.
Nếu người không phạm cô thì cô cũng không phạm người.
Sau khi bày trò xong, Phong Tri Ý thoải mái ngủ đến rạng sáng, sau đó cùng Mạnh Tây Châu lên tàu trở vê.
Chỉ có điều lần này trên tàu, rõ ràng Mạnh Tây Châu trâm mặc hơn rất nhiều.
Mặc dù trước đây anh ấy không nói nhiều nhưng kiểu tram mặc này khác với sự trâm mặc khi anh ấy ít nói.
Tuy trước đây anh vốn ít nói nhưng đôi mắt lại nhanh nhẹn, trong trẻo, lấp lánh như biết nói, thỉnh thoảng anh sẽ hỏi và trả lời cô.
Nhưng lần này, anh lại nặng nề nhìn chằm chằm trong im lặng, như thể đang suy nghĩ điều gì đó.
'Làm sao vậy?”
Phong Tri Ý bóc một quả quýt đưa cho anh:
"Đang suy nghĩ gì đấy? Mày nhíu lại đến mức sắp dính chặt vào nhau luôn rồi kìa."
"Không có gì.
Mạnh Tây Châu cầm lấy quả quýt, màn sương mù đen vô hình trên người anh dường như tan biến ngay khi Phong Tri Ý chạm vào nó.
Cả người anh u ám từ vực sâu trở về lại hiện thực, trong nháy mắt tràn ngập ánh nắng, sạch sẽ và trong suốt.
Mạnh Tây Châu không chút phòng bị mà nhét quả quýt vào miệng, sau đó lông mày nhíu hết lại vì chua. Ngẩng đầu nhìn Phong Tri Y anh thấy cô vui vẻ vì đã thành công trêu ghẹo mình.
Thấy cô không hề có vẻ lo lắng nào, hình như không hề bị nhà họ Sở dọa đến thì Mạnh Tây Châu thả lỏng và mỉm cười:
"Tôi chỉ đang nghĩ, sau khi đưa cô về, tôi sẽ phải đi lên tỉnh làm việc một hồi, cô ở đại đội Mộng Trang một mình được chứ?”
Phong Tri Ý điều chỉnh lại vẻ mặt bằng một nụ cười:
"Có thể chứ, có gì mà không thể. Anh muốn di tỉnh, là ông thủ trưởng giao việc cho anh làm đúng không?"
"ừ"
Mạnh Tây Châu nhẹ nhàng gật đầu, thực ra là do anh muốn phát triển sự nghiệp càng sớm càng tốt.
Kể từ khi sống lại, anh luôn không quan tâm đến điều gì.
Cho dù là trả thù, anh cũng không còn vội vã như vậy nữa.
Dù sao làm lại một việc đã làm xong ở kiếp trước cũng giống như xào lại thức ăn để qua đêm, nhàm chán cực kì.
Trừ khi có một phương thức trả thù mới, có thể đem giày vò đối phương đến mức sống không bằng chết thì sự hứng thú của anh mới có thể được khơi dậy.
Anh thà để họ sống trong đau đớn còn hơn để họ chết.
Cho nên từ khi sống lại, anh vẫn luôn được ngày nào hay ngày ấy, anh luôn có thái độ rất chậm rãi.
Nhưng bây giờ, khi Mạnh Tây Châu nhìn gương mặt đơn giản và trong sáng của Phong Tri Ý, anh không khỏi mỉm cười.
Dường như dù cô có trải qua điều gì thì từ đầu đến cuối cô vẫn luôn thuần khiết, ung dung và thoải mái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận