Mạt Thế Xuyên Không Về Thập Niên 70

Chương 239: Tô Vọng Đình Ứng Cứu

Chương 239: Tô Vọng Đình Ứng CứuChương 239: Tô Vọng Đình Ứng Cứu
Anh ta sinh ra e ngại, hơi chân chừ có chút không biết nên hay không nên lên tiếng.
Nhưng Phong Tri Ý nhìn thấy anh ta thì bắt chuyện với sắc mặt bình thường.
Anh đi cứu viện đại đội Mộng Trang à?”
Tô Vọng Đình thấy cô chủ động trò chuyện với mình, ánh mắt mừng rỡ lấp lánh, vội vàng gật đầu, hấp tấp giải thích nguyên nhân đến chậm.
"Nửa đêm qua, lúc đê bị vỡ, mấy thôn gần đó gặp phải tai họa rất nghiêm trọng, chúng tôi phải cứu bọn họ trước.
"Doanh trại chúng tôi cũng chỉ có hơn năm trăm lính, thật sự không còn dư người để phân qua đây, tôi vừa làm xong việc bên kia đã tranh thủ thời gian chạy đến. Cô... bọn cô vẫn khỏe chứ?"
Đê bị vỡ? Chẳng lẽ không phải do đê bên này vỡ sao? Phong Tri Ý giật mình, nhưng không hỏi nhiều làm mất thời gian của bọn họ.
"Tình hình bên này vẫn ổn, mọi người đều tụ họp trong nhà ăn lớn, nhưng mực nước dâng lên rất nhanh. Các anh mau đi đi, chú ý an toàn."
'A, được, được, được!"
Tô Vọng Đình nhìn thấy cô vẫn còn quan tâm đến mình thì rạng rỡ, liên tục gật đầu.
Cứu người như cứu hỏa, cho nên chẳng thể nhiều lời, nán lại. Anh ta vội vàng mang bè trúc nhỏ cùng các trang thiết bị cứu hộ thả xuống nước, lắp rắp lại động cơ.
Vừa được thả xuống nước, mười mấy chiếc thuyền con và xuồng cứu hộ "vút" một phát, bắn đi như mũi tên.
Phong Tri Ý nhìn thấy tốc độ phóng đi nhanh như vậy, vầng trán hơi cau lại hơi thả lỏng. Có được sự cứu trợ từ quân đội, như vậy thì hôm nay có thể cứu được tất cả mọi người một cách nhanh chóng.
Chuyển lên núi rồi, ước chừng chưa đến nửa ngày, thì mọi người đều an toàn mà không có vấn đề gì.
Nhưng mà, toàn bộ đại đội thôn Mộng Trang đều bị nhấn chìm rồi, nhiều nạn dân như vậy thì phải bố trí ở chỗ nào đây? Đến quân doanh bên kia núi sao?
Phong Tri Ý suy đoán không sai, có thêm sự tham gia của các chiến sĩ bộ đội khỏe mạnh, cứ gần như mười phút là lại cứu trợ xong một chuyến, một chuyến có thể chuyển được hai, ba trăm người đổ lại.
Không đến hai giờ, toàn bộ đại đội hơn hai ngàn người, đều được cứu hộ không sót người nào.
Sau đó, phần lớn xã viên đều đi theo một đội binh sĩ, rồi được bố trí đến doanh trại quân đội.
Tô Vọng Đình thì dẫn theo phần lớn binh sĩ cùng các thanh niên trai tráng trong đội tiếp tục cứu lấy lương thực và vật nuôi.
Mạnh Tây Châu cũng bị bắt đi cứu hộ.
Phong Tri Ý không thể làm gì khác hơn ngoài việc theo số đông người trèo đèo lội suối theo sự sắp xếp đến doanh trại quân đội.
Mọi người hơn nửa đêm giật mình tỉnh giấc, vừa sợ vừa hốt hoảng tìm đường sống giữa chỗ chết.
Chưa kể trận mưa lớn kéo dài suốt nửa đêm, có rất nhiều người còn đang lấm lem vì lội trong dòng nước lũ. Chuyện qua chưa kịp thở thì mực nước dâng lên làm cho mọi người hoảng hốt tìm đường sống sót.
Vất vả lắm họ mới gặp được đối cứu hộ của quân đội, đước chuyển đến vùng núi an toàn, thân hồn chưa kịp tỉnh lại đã phải bỏ hơn hai tiếng đồng hồ để leo lên vách núi gồ ghề.
Cho nên khi đến doanh trại quân đội, người trong đại đội Mộng Trang đã chật vật nay lại còn thêm tiều tụy như là từng phải chịu đựng sự giản khổ của dân chạy nạn vậy.
Không thể đơn giản dùng một chữ "thảm" để hình dung được, họ vừa bẩn vừa nhếch nhác, còn không bằng một gã ăn mày.
Khi đến quân doanh, bên trong không chỉ có binh sĩ mà còn có những nạn dân bị thương đang đau khổ, khóc lóc.
Qua lời của binh sĩ, đây là những người còn sống sót của thôn khác.
Cũng giống như bọn họ, là những người không chỉ mất đi quê hương, mà còn ít nhiều mất đi những người thân ruột thịt của mình.
Thảm nhất là một cô gái trẻ, đang khóc đến mức không muôn sống, bởi vì đứa nhỏ chỉ mới hai tháng tuổi của cô ấy đã bị lũ lụt cuốn trôi rồi mất tích, tỷ lệ còn sống cực kì nhỏ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận