Mạt Thế Xuyên Không Về Thập Niên 70

Chương 122: Thắng Thắn Sẽ Được Khoan Hồng

Chương 122: Thắng Thắn Sẽ Được Khoan HồngChương 122: Thắng Thắn Sẽ Được Khoan Hồng
Phong Tri Ý Không hề biết anh còn mang theo đàn em đến, cô vừa về đến nơi thì đúng lúc cơm chiều.
Cô nghĩ mình phải nói với lão thủ trưởng trước một tiếng, dù sao chàng trai kia muốn ở đây chờ cô cùng trở về, thì lão thủ trưởng sớm muộn gì cũng sẽ biết.
Cô phải chủ động trước "thẳng thắn sẽ được khoan hồng", như vậy mới có thể nắm bắt quyền chủ động, vì chàng trai kia tranh thủ ôm được cái đùi vàng này của lão thủ trưởng.
Cho nên, trên bàn cơm tối, cô giống như thiếu nữ vui vẻ mà lại rụt rè ngượng ngùng nói với lão thủ trưởng, hôm nay đặc biệt trùng hợp gặp được đồng bọn nhỏ mà trước kia có quen biết.
Lão thủ trưởng quả nhiên cười ha hả bảo mời chàng trai đến ăn cơm, còn xin lỗi vì mình đã đưa cô tới đây mà quên báo cho đại đội, rồi ông còn bảo người gọi điện thoại nói một tiếng.
Phong Tri Ý vội vàng xua tay nói không cần không cần:
"Thủ trưởng, có phải ông đã quên ba điều hứa hẹn của chúng ta rồi hay không?”
Thủ trưởng giả vờ giả vịt lúc này mới lộ ra nụ cười thắng lợi của lão hồ ly, ý nói:
"Vậy cậu ta thì không phá hư ba điều hứa hẹn của chúng ta sao?"
"Không."
Phong Tri Ý rất chắc chắn:
"Anh ấy không biết cháu đang làm gì ở đây, cháu chỉ nói cháu ở nhà người thân thôi."
Lão thủ trưởng đột nhiên thâm thúy "à" một tiếng, lập tức mặt mày nghiêm túc:
"Con bé này lại muốn chơi tâm nhãn gì với ông phải không?"
Đôi mắt Phong Tri Ý đảo quanh, làm sao cô lại cảm thấy tiếng "à" kéo dài này của thủ trưởng có chút kỳ quái nhỉ?
Có điều cô cũng lập tức thuận theo đà mà xuống, giống như là bị vạch trân ý đồ, ngượng ngùng lè lưỡi:
"Cháu chỉ muốn giới thiệu anh ấy một chút, dù sao anh ấy không giống cháu, còn có cuộc sống rất dài."
Lão thủ trưởng bị cô nói cho mềm lòng, tức giận trừng mắt nhìn cô một cái:
"Cháu lại nhắc tới cái này làm cái gì? Ông thấy cháu nhìn được sinh tử còn rất cởi mở, lại còn bắt chước học người ta buồn bã tự oán trách, vẽ hổ không xong lại thành vẽ chó rồi đó."
Phong Tri Ý không kìm được cười khẽ một tiếng:
"Không phải là cháu muốn tranh thủ lấy chút đồng cảm sao!"
Lão thủ trưởng hừ nhẹ một tiếng, ông đặt đũa xuống, chậm rãi uống một ngụm canh, cầm lấy khăn lau miệng, sao đó mới đứng dậy bảo cô:
"Đi, cùng ông ra đảo giữa hồ đi dạo, thuận tiện nói cho ông biết vê đồng bọn nhỏ kia của cháu."
Phong Tri Ý vừa nghe ông ấy nguyện ý nâng đỡ chàng trai thì lập tức đặt bát còn chưa ăn no xuống, ân cần đi theo lão thủ trưởng.
Về phần không ăn no, buổi tối lại vào không gian ăn là được rồi.
Nhưng đến khi đêm khuya vắng lặng, cô đói tỉnh cả ngủ, đang chuẩn bị vào không gian tìm thức ăn thì đột nhiên nghe được trong thư phòng trên lầu hình như có tiếng người. Từ khi thân thể cô khỏe lên, sáu giác quan của cô cũng càng ngày càng nhạy bén, có lẽ thân thể này và tinh thần lực của cô dung hợp khá tốt.
Chỉ là, lão thủ trưởng luôn luôn ngủ sớm, những người khác trong nhà cũng sợ quấy nhiễu lão thủ trưởng nghỉ ngơi, nên bình thường sau khi vào đêm là cả tòa nhà đều rất yên tĩnh, sao muộn như vậy còn có người nói chuyện nhỉ?
Vốn định là không nghe trộm, nhưng Phong Tri Ý đang định không để ý mà vào không gian, thì hình như có từ ngữ về cô lọt vào tai, suy nghĩ một chút, cô vẫn tập trung lắng nghe.
"... Cậu đang nói cái gì? Con bé là cháu gái của lão Phong à?”
Đây là tiếng của lão thủ trưởng:
"Nhưng cháu cháu của lão Phong, con dâu hắn mặc kệ sao? Thẩm gia lại không gặp chuyện gì."
Bạn cần đăng nhập để bình luận