Mạt Thế Xuyên Không Về Thập Niên 70

Chuong 306: Tiec Don Chao

Chuong 306: Tiec Don ChaoChuong 306: Tiec Don Chao
Vì trang trại lợn, trang trại gà của đại đội đã bị lũ lụt tàn phá vào năm ngoái và vẫn chưa được xây dựng lại, không có thịt nên nhiều con gà mới nuôi từ nhà các xã viên đều được mua với giá cao.
Cuối cùng, họ còn đổi được nhiều loại dưa muối và thịt xông khói cũ còn sót lại từ lễ tết năm ngoái.
Mọi thứ có thể đổi được họ đều đổi, và chúng được xếp đầy ắp trong một cái sọt lớn.
Vì nó rất nặng nên họ đã thuê người đưa thẳng đến điểm thanh niên trí thức, có thể diễn tả bằng vài từ đó là giàu có và quyên lực!
Những thứ người khác đổi được đều không cần dùng đến.
Bữa tiệc chào đón người mới, đương nhiên vô cùng vui vẻ và náo nhiệt.
Mọi người vừa ăn vừa nói chuyện, khi không khí đang trở nên sôi động, Đỗ Nhược Lan thản nhiên hỏi Chu Mạn Mạn tại sao lại quyết định đến ở nhà của các xã viên và ăn cơm với họ.
Chu Mạn Mạn không cần suy nghĩ nói:
"Tôi muốn ăn ngon hơn! Các xã viên đều có đất trồng rau riêng nên không cần lo lắng về chuyện ăn uống. Hơn nữa cũng không cần phải tự mình nấu nướng nên rất tiện lợi."
Những lời này khiến Đỗ Nhược Lan có chút toan tính:
"Cơm ở nhà xã viên ăn rất ngon sao?"
Chu Mạn Mạn đang gắp thức ăn dừng lại, khẽ nhăn mặt có chút bất mãn:
"Đồ ăn ở nhà chị Chu Tam cộng sự của tôi rất bình thường, có khi còn không bằng đồ ăn của thanh niên trí thức.
"Tôi nghĩ nhà của bác Bành, cùng nhóm với Trần Tố Tố, chắc chắn ăn ngon hơn, nếu không sao cô ấy có thể trở nên như thế?"
"Như thế nào vậy?"
Tô Vọng Thư xen vào, hai mắt lóe lên sự tò mò:
"Trước đây cô ấy không phải như thế này sao?"
"Để tôi kể cho cô nghe."
Chu Mạn Mạn nói khi đang nếm thức ăn với tâm trạng hào hứng:
"Khi Trần Tố Tố mới đến đây vào năm ngoái, cô ấy gầy gò đến nỗi tưởng chừng như một cơn gió nhẹ cũng có thể thổi bay. Cô ấy còn rất thấp!"
Vừa nói, cô ta vừa chỉ vào cằm:
"Hình như lúc đó cô ấy mới đến đây của tôi! Nhưng bây giờ cô thấy đấy, cô ấy đã cao hơn tôi rồi!"
"Thật sao?"
Đỗ Nhược Lan che miệng, nhẹ giọng kêu lên:
"Thay đổi lớn thật đấy!"
Phạm Khải Minh cũng khẽ gật đầu:
"Lúc cô ấy mới đến có thể là đang bị ốm, khuôn mặt cô ấy rất nhợt nhạt, giống như một đứa trẻ luôn trong tình trạng thiếu ăn nhiều ngày, gây gò và nhỏ bé." Anh nhớ rõ ràng Phong Tri Ý đã ăn cùng bọn họ hơn một tháng, thân hình vẫn gầy gò, nhỏ nhắn, không có gì thay đổi.
"Nhưng kể từ khi ăn cùng gia đình bác Bành suốt gần hai tháng, cô ấy bắt đầu dần tăng cân và thậm chí đã cao hơn một chút."
Anh ta không biết, thực tế là từ khi Phong Tri Ý đến mới được nửa tháng, cô đã chữa khỏi hết những căn bệnh cũ trong người, sau đó dần dần bồi dưỡng cơ thể, đó chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên.
Vì vậy đối với người ngoài, dường như việc cô ấy tăng cân và cao lên bắt đầu kể từ khi cô ăn chung với gia đình bác Bành.
"Gia đình bác Bành tốt thật!"
Đỗ Nhược Lan nói với một khuôn mặt tràn đây ngưỡng mộ và khen ngợi:
"Họ nuôi cô ấy tốt quái"
Lục Gia Lương nghe vậy biu môi:
"Mấy năm nay, có nhà ai còn thừa đồ ăn để cho người khác ăn miễn phí đâu? Tất cả đều là do cô ấy tự mua bằng tiền của mình đấy."
"Bao nhiêu tiên?"
Tô Vọng Thư tò mò hỏi:
"Mỗi tháng ăn chung với xã viên, cô ấy phải trả bao nhiêu tiên?"
"Giống như tôi."
Chu Mạn Mạn tiếp tục nói:
"Mỗi tháng trả hai mươi cân lương thực và thêm hai đồng tiền rau. À không, hình như cô ấy không phải trả tiên rau."
"Ít như vậy sao!"
Tô Vọng Thư khinh thường nói:
"Ít như vậy có đủ cho cô ấy ăn không? Có thể no được sao? Ăn như thế mà cô ấy nhanh nhẹn như vậy sao? Chắc chắn cô ấy còn ăn thêm thức ăn từ nhà của xã viên rồi!"
Phạm Khải Minh không nói gì:
Bạn cần đăng nhập để bình luận