Mạt Thế Xuyên Không Về Thập Niên 70

Chương 288: Mẹ Tô Đồng Cảm

Chương 288: Mẹ Tô Đồng CảmChương 288: Mẹ Tô Đồng Cảm
Tô Vọng Đình chột dạ, sờ sờ mũi:
"Cháu đã làm việc ngu ngốc ảnh hưởng tới cô ấy thật."
Anh ta nói thế khiến cả nhà nhìn chằm chằm, sắc mặt nghiêm túc.
Tô Vọng Đình thấy thế, vội xua tay giải thích:
"Không phải như mọi người nghĩ đâu ạ, cháu không yêu đương nhăng nhít gì cả, chỉ là cháu bị người khác lợi dụng mà không biết, còn gây ảnh hưởng tới cô ấy, mãi đến khi cô ấy nhắc nhở cháu mới biết."
Ba Tô từ đầu tới giờ vẫn chưa nói chuyện, nghe được câu này, ông ta khẽ nhướng mày:
"Có phải chuyện con tiến cử quân y vào trong đội không?"
Tô Vọng Đình ngơ người, ngay sau đó hiểu ra:
"Chú Hà nói với ba rồi à?"
"Mày luôn cà lơ phất phơ, đột nhiên lại cố gắng phấn đấu, chú Hà nhà mày lại chẳng báo cho tao ngay?”
Ba Tô không phủ nhận việc giám sát chặt chế con trai mình:
"Cho nên, người mà mày yêu, chính là quân y mà mày muốn tiến cử à?"
“Quân y?”
Vẻ mặt kiên quyết phản đối của bà nội Tô bỗng dịu xuống:
"Thế là sao? Cô bé đó học y à?"
Tô Vọng Thư thấy thế, vội vàng đâm thọc:
"Học y như nào mà còn bị đẩy xuống nông thôn tham gia sản xuất? Hay là phạm vào tội gì?"
Thấy cả nhà tỏ vẻ đồng ý với những lời này, Tô Vọng Đình vội vàng giải thích:
"Không phải không phải, cô ấy không phải bác sĩ-"
Sau đó anh ta bắt đầu kể lại câu chuyện từ đầu đến đuôi, từ đoạn cô dùng lá thông giải độc, cho đến khi bị người cử báo mang đi thẩm tra, cuối cùng khi cô trở ve nhắc nhở việc anh ta bị người khác lợi dụng:
"... Mọi chuyện đầu đuôi là như thế, cô ấy không học y, mà chỉ là trùng hợp biết một chút về kỹ thuật tiêu độc bằng kim châm thôi."
Cả nhà nghe xong, ai cũng nhìn anh ta với vẻ mặt phức tạp, giống như đang nhìn một thằng ngốc.
Mẹ Tô thương anh, vỗ vỗ vào đôi vai càng lúc càng dày rộng của anh ta:
"Nếu cô ấy không học Trung Y, sao lại có thể biết được y thuật cao siêu như châm cứu cơ chứ?"
"Còn tinh thông tới mức có thể dùng lá thông thay cho kim châm? Nếu không có kinh nghiệm mười năm, ai mà tin được?”
Tô Vọng Đình giật mình, thật ra anh ta vốn không tin, nhưng mà cô ấy khăng khăng rằng mình không biết y thuật, không hiểu lý thuyết y học, nên anh ta nghe theo ý cô ấy.
Ông nội Tô lại cảm thấy hứng thú:
"Con bé bị đưa đi hai, ba tháng, là bị đưa đi đâu?” Không có khả năng thẩm tra tận hai, ba tháng lại không có chút tin tức nào, sau đó lại được đưa vê không mất một cọng tóc.
"Cháu không biết."
Tô Vọng Đình khẽ lắc đầu:
"Cấp trên áp chế không để lộ, cháu cũng không hỏi thăm được."
Ông nội Tô nghe thế thì lộ vẻ đăm chiêu, rồi nói với Ba Tô:
"Lát nữa con thử nghe ngóng xem sao."
Ba Tô hơi cau mày:
"Lão Hà không nói gì với con, tin tức này con e là khó hỏi thăm được lắm. Quân khu bên kia núi cao hoàng đế xa."
Ông nội Tô nói ba phải:
"Cứ thử xem."
Ba Tô hơi gật đầu.
Đúng lúc này bảo mẫu đã nấu cơm và dọn bàn xong, ra thông báo có thể ăn cơm.
Mẹ Tô vỗ tay một cái, đứng lên:
"Được rồi, ăn cơm trước dal Phải làm bữa cơm chào đón Vọng Đình sau bao ngày vất vả mới được."
Tô Vọng Đình đứng dậy theo, ngập ngừng:
"Ông ơi, cháu có thể theo đuổi cô ấy làm người yêu của cháu không?"
Anh ta sợ nếu sau này anh ta theo đuổi mãi mới thành công, mà người nhà lại cản trở.
Thế nên anh ta phải giải quyết xong thái độ của mọi người trong nhà trước đã, để đỡ sau này trong nhà có ai hành cô.
Ông nội Tô không tỏ thái độ, chỉ ho nhẹ một tiếng, ngồi ở đầu bàn:
"Khi nào cháu thành người yêu của con bé hãng bàn."
Tô Vọng Đình ngạc nhiên lại vui mừng, mắt anh ta sáng hẳn lên, anh ta vọt tới ngồi cạnh ông nội, kích động cầm tay ông rồi nói:
"Ông ơi, ông đồng ý rồi ư?I"
Vẻ mặt ông nội Tô rất từ ái, ông ta rất vui khi thấy cháu trai gân gũi mình, nhưng vẫn giả vờ chê cháu, rút tay về:
"Chỉ với bộ dạng ngốc nghếch này của cháu, cháu theo đuổi thành công được sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận