Mạt Thế Xuyên Không Về Thập Niên 70

Chương 137: Đổi Chỗ Ở

Chương 137: Đổi Chỗ ỞChương 137: Đổi Chỗ Ở
"Là đồ thanh niên trí thức Trần định vứt đi, tôi mới lấy về."
"Đúng vậy đúng vậy!"
Mọi người đều vội phụ họa.
Phong Tri Ý cũng gật đầu:
"Bác à, mấy thứ này đúng là cháu đang định vứt đi."
Bác Bành sửng sốt, nhìn mấy thứ kia:
"Mấy thứ tốt như vậy vứt làm gì? Giặt, sửa lại vẫn dùng được mài Cháu vứt đi làm gì?"
"Có mấy thứ hỏng với bẩn rồi."
Thực ra đấy đều là đồ rách mà nhà họ Trân đưa cho nguyên thân, cô vốn không cần, nên nhân cơ hội này vứt hết đi.
Dù sao thời gian này ở chung, bác Bành vẫn khá hiểu tính cô:
"Mấy thứ này của cháu, có phải lúc không có cháu ở đó đã bị người động vào rồi không?”
Lời này nói ra khiến các dì các thím lập tức im lặng lại, vẻ mặt hiểu rõ lại nhìn xuống đất dò xét.
Có vẻ đa số mọi người đều cảm thấy Phong Tri Ý quá lập dị, đồ bị người khác sờ vào là vứt đi, tính khí cũng quá kỹ rồi.
Giờ phiếu vải rất đắt, nhiều gia đình bình thường quanh năm suốt tháng cũng không kiếm ra được một mét vải.
Có thể làm ra được một bộ quần áo thì đều là ba năm mới, ba năm cũ, ba năm may vá sửa lại.
Thậm chí nhà nào đông con, một bộ quần áo còn thay phiên nhau mặc.
Dáng vẻ thanh niên trí thức Trần như vậy, vải đúng thật là đã bị người chạm vào, nói gì thì nói, cũng thật sự... khiến người khác thâm ghét bỏ.
"Cháu nghe thanh niên trí thức khác nói, Hạ Mai đã lấy chúng để trút giận."
Phong Tri Ý cũng biết không nên ném đá xuống giếng, nhưng tình hình của Hạ Mai thuộc trường hợp đặc biệt, cô không thể không nói rõ với mọi người:
"Đa số đều do cô ta làm bẩn, phá hỏng, đều từng tiếp xúc qua với cô ta."
Nghe nói là đồ Hạ Mai đụng vào, mọi người đều có chút chần chừ.
"Chắc không đến mức đấy chứ!"
"Tôi không ngửi thấy mùi thối kia của cô tai"
"Dù đã chạm vào rồi, chúng ta mang về giặt không phải là ổn ư?”
"Đúng! Cùng lắm thì dùng nước ấm ngâm lâu chút!"...
Phong Tri Ý cạn lời:
"Tôi nói trước với mọi người, nếu dùng xảy ra vấn đề, cũng đừng tìm tôi chịu trách nhiệm, tôi vốn muốn vứt đi rồi."
"Được! Chúng tôi biết rồi!" Tất cả mọi người đều không quan tâm mà vui vẻ ôm đồ về.
Bác Bành có chút tiếc của khi chẳng mấy chốc hai tay Phong Tri Ý đã trống trơn:
"Vậy giờ cháu dùng cái gì?"
Phong Tri Ý khẽ cười:
"Cháu về lại mua thêm."
Bác Bành nhíu mày, xuýt xoa nhìn cô:
"Hay là cháu đến ở nhà bác đi! Cháu tốt tính như thế không sẽ bị người ta bắt nạt chết à."
"Vừa hay nhà bác còn có một phòng bên cạnh còn trống chỉ để đồ, về bác sẽ dọn cho."
Mình tốt tính? Phong Tri Ý hơi buồn cười, cô chỉ không giương nanh múa vuốt, miệng hùm gan sứa mà thôi.
Nhưng đổi chỗ ở lại rất hợp ý cô, thế nên Phong Tri Ý sáng cả hai mắt:
"Được ạ, để cháu trả tiền thuê nhà cho bác."
"Một cái phòng dột thôi mà, trả tiền thuê nhà gì chứ?”
Bác Bành hờn dỗi cô:
"Cháu đâu cần phân định rạch ròi ra với bác như thế? Vậy trước kia cháu cho Nha Nha ăn nhiều đồ ngon như thế, có phải bác cũng phải trả lại cho cháu không?”
Phong Tri Ý tự dưng bị dỗi đến không nói nên lời, thôi bỏ đi, dù sao về sau cô ăn ở nhà bác Bành, lấy ra thêm chút lương thực cho nhà bác Bành là được rồi.
Bác Bành thấy cô đã chịu ngoan ngoãn nghe lời, thì mới không giận nữa:
"Đồ của cháu đều không còn cả rồi, về sợ cũng không ngủ được."
"Đêm nay cháu dọn qua luôn đi, tạm thời ngủ cùng một phòng với Nha Nha, ngày mai bác dọn đồ đạc trong phòng phía đông kia ra cho cháu ở."
"Cảm ơn bác."
Phong Tri Ý lập tức nở nụ cười xinh đẹp.
"Cháu đói"
Bác Bành thấy cô dịu dàng như vậy, cảm thấy mềm nhữn tim:
"Đi! Bác dọn đồ giúp cháu!"
"Không cần đâu bác."
Bạn cần đăng nhập để bình luận