Mạt Thế Xuyên Không Về Thập Niên 70

Chương 469: Cặp Sinh Đôi Nhà Họ Đỗ Đến

Chương 469: Cặp Sinh Đôi Nhà Họ Đỗ ĐếnChương 469: Cặp Sinh Đôi Nhà Họ Đỗ Đến
Như vậy nên chỉ cần đáp lễ lại bằng kẹo hỷ và bánh ngọt là được.
Mất gần nửa tháng để xử lý xong những vị khách chúc mừng, Phong Tri Ý thở phào nhẹ nhõm.
May là Mạnh Tây Châu có sự chuẩn bị trước, chuẩn bị thêm kẹo hỷ và bánh ngọt, nếu không cô cũng không biết phải trả lễ họ như thế nào.
Cô thực sự không ngờ, họ chỉ làm giấy đăng ký kết hôn, không tổ chức đám cưới, nhưng ở đây lại có phong tục tặng quà chúc mừng như vậy.
Nhưng điều khiến cô ngạc nhiên hơn là, nhà họ Sở từ hàng ngàn dặm xa xôi cũng đặc biệt đến tận nơi tặng quà.
Khi người nhà họ Sở đến, Phong Tri Ý và Mạnh Tây Châu đang nằm trong xích đu trong sân nghỉ trưa.
Mạnh Tây Châu, đã thức dậy từ lâu, anh ôm Phong Tri Ý đang đọc sách, nghe có tiếng gọi "thanh niên trí thức Trân" bên ngoài.
Anh cúi xuống thấy Phong Tri Ý đang ngủ say trên ngực mình không hề phản ứng, anh khẽ cười, nhẹ nhàng đặt cô lên gối mam, rồi đứng dậy đi mở cửa.
Đến cổng, anh phát hiện người đến chính là Sở Gia Chí đã gặp ở Bắc Kinh và cặp anh em song sinh nhà họ Đỗ, họ được đại đội trưởng dẫn đến.
Vị đại đội trưởng mới này không có thành kiến gì với Mạnh Tây Châu, ông ta cười tươi rất thân thiện và dễ gần:
"Tiểu Mạnh à, mấy người này từ Bắc Kinh tới, nói là đến tìm thanh niên trí thức Trần, cậu xem có quen không?”
Mạnh Tây Châu do dự một chút, vẫn gật đầu nhẹ, không hẳn chào đón nhưng cũng không ghét bỏ, nhìn ba người họ:
"Các người tới làm gì vậy?”
Đỗ Yến rất nhanh nhẹn, lập tức tiến lên nói với nụ cười đáng yêu:
"Anh rể! Tôi nghe nói anh và chị đã đăng ký kết hôn, nên đặc biệt đến chúc mừng hai anh chị."
Nghe vậy, đại đội trưởng lập tức cười nói:
"Ôi, hoá ra thực sự là em trai của thanh niên trí thức Trần! Vậy mọi người cứ trò chuyện nhé, tôi đi trước đây!
Sau khi cảm ơn và tiễn đại đội trưởng đi, Mạnh Tây Châu quay lại nhìn ba người với vẻ mặt hơi nhăn mày:
"Cô ấy không muốn dính líu gì đến nhà họ Sở và nhà họ Đỗ, các người nên hiểu rõ điều này."
Nhưng không thể phủ nhận, anh thực sự cảm thấy thoải mái khi được gọi là "anh rể”.
Vì vậy, giọng điệu của anh lúc này dịu dàng hơn một chút.
Đỗ Yến dường như rất biết quan sát, thấy vậy cậu ta vội nói:
"Không không, chúng em không phải đại diện cho nhà họ Sở hay Đỗ, cũng không liên quan gì đến mẹ."
"Chỉ là chúng em, nghe nói chị đã kết hôn, nên đặc biệt đến chúc mừng thôi." Nói xong, giọng Đỗ Yến buồn bã:
"Nếu không chị sẽ kết hôn mà không có người thân nào bên cạnh. Trước giờ chị ấy phải sống một mình, đã cô đơn lâu như vậy rồi mà..."
Hai người kia cũng gật đầu tán thành, Sở Gia Chí nói:
"Yên tâm, lần này chúng tôi đến mà không cho người nhà biết, chúng tôi đang đi chơi giữa chừng ghé qua đây.'
Đỗ Hinh cũng ngượng ngùng mím môi:
"Nghe nói, nghe nói phụ nữ kết hôn mà không có gia đình nhà gái ủng hộ, sau này sẽ bị người địa phương khinh thường. Chúng em, chúng em đến để ủng hộ chị ấy, không thể, không thể để chị ấy bị ức hiếp ở nông thôn được."
Nghe thấy điều này, Mạnh Tây Châu cảm động, thấy hàng xóm láng giêng đang tò mò nhìn qua, liền mở cửa:
“Mọi người vào nhà trước đi.'
Kể cả khi đối phương không có ác ý, chỉ đến chúc mừng thành tâm, anh cũng không nỡ để họ đứng ngoài cửa.
Mạnh Tây Châu dẫn ba người vào, chỉ chỉ dưới giàn nho:
"Ba người ngồi đây trước, tôi đi gọi cô ấy dậy."
"Được."
Ba người họ ngoan ngoãn ngồi xuống, đặt đống quà ở bên cạnh.
Mạnh Tây Châu tiến lại gần xích đu, nhẹ nhàng nói:
"Em yêu, dậy thôi, có khách đến."
Ở nhà, anh đã quen gọi bằng biệt danh thân mật, quên mất có người lạ, khiến ba người trẻ tuổi mặt đỏ tai hông, cảm thấy vô cùng ngượng ngùng.
Phong Tri Ý mơ hồ "ừm" một tiếng, rồi như một chú mèo nằm lọt thỏm vào gối:
"Đừng làm phiền em."
Bạn cần đăng nhập để bình luận