Mạt Thế Xuyên Không Về Thập Niên 70

Chương 478: Ganh Tị, Ghen Ghét

Chương 478: Ganh Tị, Ghen GhétChương 478: Ganh Tị, Ghen Ghét
Một số khác lại thắc mắc không hiểu sao thanh niên trí thức Trần lại đối xử tốt với đứa con của gia đình địa chủ như vậy.
Một số khác lại ganh tị, ghen ghét và chua chát về phía thằng "con địa chủ" may mắn kia.
Mạnh Tây Châu như không nghe thấy gì cả, anh thoải mái ăn thức ăn của mình, như đang khoe khoang, ăn vô cùng ngon lành.
Phong Tri Ý cũng như không nghe thấy, nhìn Mạnh Tây Châu ăn mà toát mồ hôi, cô lại cầm lên một chiếc khăn lạnh sạch sẽ khác để nhẹ nhàng lau mồ hôi cho anh.
An chậm thôi."
Mạnh Tây Châu nhíu mặt lại, ngoan ngoãn để cô lau, nhìn thấy ánh mắt cười của cô thật sự bình yên và dịu dàng, giống như biển cả êm đềm, anh chỉ muốn chìm đắm trong đó.
Trái tim anh bỗng nhiên mềm nhữn, anh lấy chiếc mũ cỏ che tai, giả vờ như không biết gì, nhẹ nhàng hôn lên môi cô.
Nụ hôn đó khiến đám đông xung quanh phát ra đủ loại tiếng xì xào.
Phong Tri Ý hơi xấu hổ, mặt đỏ bừng, cười vui vẻ dùng khăn lau đi vết đầu trên môi mình sau nụ hôn, nhìn anh trách móc:
"Đừng nghịch nữa, ăn cơm đi!"
Mạnh Tây Châu cầm bát đũa lên và tiếp tục ăn một miếng, cười hãnh diện và ngọt ngào:
"Như vậy ăn mới ngon."
Phong Tri Ý tiếp tục dùng lá lớn quạt cho anh:
"Em nấu nước đậu xanh, đang để trong nước giếng làm lạnh, chiều nay em mang qua cho anh nhé?"
"Em không thấy nóng à?"
Mạnh Tây Châu lo lắng cô sẽ mệt:
"Đừng chạy qua chạy lại nữa, ngoan ngoãn ở nhà, nhé?”
"Không nóng."
Phong Tri Ý không thèm bận tâm trả lời:
"Em chỉ muốn ở bên anh."
Mạnh Tây Châu đang cúi đầu ăn cơm, bỗng ngẩng đầu lên, mắt sâu thẳm:
"Đừng nói bậy, cẩn thận tối nay anh..."
Phong Tri Ý tự tin chỉ vào bụng mình.
Mạnh Tây Châu lập tức nghẹn lời.
Phong Tri Ý cười thích thú.
Mạnh Tây Châu cũng cười, đưa tay lên nhéo mũi cô:
"Em đó, đúng là tiểu yêu tinh!"
Phong Tri Ý phụng phiu: "Ai bảo anh hôn em giữa chốn đông người?"
Anh hôn vợ mình có sao đâu? Đâu có vi phạm pháp luật."
Mạnh Tây Châu nói xong, không chút do dự, lại tiến lên hôn một cái nữa:
"Hôn này!"
Đám đông xung quanh: ...
Cho nên, tại sao họ lại tò mò, ăn cơm của mình không ngon sao? Tại sao lại đi nhìn trộm cặp vợ chồng son đang hạnh phúc thế?
Giờ thì hay rồi, cơm trong tay chưa ăn xong đã cảm thấy bụng đầy ắp, nghẹn hết cả.
Việc thu hoạch lúa sớm và gieo trông lúa muộn diễn ra liên tục, khiến mọi người bận rộn suốt gân một tháng mới xong.
Phong Tri Ý cũng mỗi ngày chuẩn bị bữa trưa và món tráng miệng hoa quả cho nửa tháng, khiến bao người ở đại đội Mộng Trang đều ngưỡng nộ.
Dấu biết rằng đàn ông làm việc nặng nhọc là điều tất nhiên, chịu đựng vất vả không phải chuyện lớn.
Nhưng dù cứng rắn đến mấy, họ cũng có trái tim mềm yếu, họ cũng cảm thấy mệt mỏi, ai mà không thích được yêu thương, được chiều chuộng?
Trước kia mọi người sống giản dị, làm việc như con trâu con ngựa cũng không cảm thấy gì.
Nhưng sau khi chứng kiến Phong Tri Ý chăm sóc Mạnh Tây Châu một cách tỉ mỉ, ân cần, lau mồ hôi, quạt gió, nhắc nhở chu đáo, nũng niu đùa giỡn, họ cảm thấy ghen tị đến đỏ mắt.
Không phải không có người vợ yêu thương chồng, nhưng họ thường thô lỗ và đơn giản, không biết cách biểu đạt tình cảm hoặc ngại ngùng thể hiện, và cũng không thể làm đến mức tỉ mỉ và dịu dàng như vậy.
Nếu như vợ mình cũng yêu thương mình như thế, họ cũng sẽ hăng hái lắm chứ!
Điều quan trọng nhất là, thanh niên trí thức Trân còn có khuôn mặt xinh đẹp như tiên nữ, đẹp đến phát sáng, cười lên như hoa nở.
Đặc biệt là, tình yêu và sự dịu dàng mà cô dành trọn cho Mạnh Tây Châu, đó mới là điều khiến người ta ghen tị, ganh ghét nhất.
Vì vậy, giờ đây khi Mạnh Tây Châu đi trên đường, mọi người đều nhìn anh với ánh mắt ghen tị.
“Nhìn kìa, chính là anh taI"
“Anh ta chính là thằng con địa chủ đó sao? Chính anh ta đã cưới thanh niên trí thức Trân ư?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận