Mạt Thế Xuyên Không Về Thập Niên 70

Chương 87: Tráng Sĩ

Chương 87: Tráng SĩChương 87: Tráng Sĩ
Ai ngờ một giây sau, lòng bàn tay cô đột nhiên mát lạnh, Phong Tri Ý cúi đầu nhìn:
Trời ơi, là dưa thật! Còn là dưa hấu!
Lúc này cô mới chợt ý thức được âm thanh vừa rồi là của ai, cô quay đầu nhìn.
Bởi vì vốn dĩ bên cạnh khắp nơi đều là người, Phong Tri Ý cũng hoàn toàn không chú ý ai tới ai lui.
Không biết chàng trai đã đứng sau mình từ khi nào, anh nương theo đêm tối, khẽ mỉm cười với cô một chút, đặt một vật vào trong túi của cô, sau đó xoay người ẩn nấp trong đám người tối tăm.
Phong Tri Ý chợt hoàn hồn, nhớ tới nụ cười vừa rồi của chàng trai kia, đôi mắt lúc này nhìn đỉnh đầu đầy sao không khỏi cảm thán nghĩ thâm:
Đứa nhỏ xui xẻo này cười rộ lên còn rất mê người.
Cô lại sờ sờ túi, vậy mà lấy ra một ống thuốc bỏng.
Phong Tri Ý hơi giật mình, đây là vì mu bàn tay bị bỏng nên cô?
Đứa trẻ xui xẻo nhận ra cô bị bỏng lúc nào vậy? Bản thân cô còn không chú ý.
Vừa mới nhét thuốc bỏng vào trong túi, Phương Tiểu Phương lúc nãy đi tiểu tiện tìm tới, bất thình lình dọa Phong Tri Ý hết hồn:
"Sao cô lại chạy tới đây rồi?"
Phong Tri Ý dựng ngón tay "Suyt" một tiếng với cô ta, chỉ chỉ về phía cách đố không xa có một đám người đang giằng co cẩu huyết:
An dưa không?"
Phương Tiểu Phương đương nhiên không biết ăn dưa ý là xem kịch, cô ta cúi đầu nhìn thấy trong tay Phong Tri Ý quả thật ôm một quả dưa, nhất thời ánh mắt sáng lên:
"Ăn! Ở đâu ra vậy?"
Phong Tri Ý cạn lời, bạn à, cô không ăn ý một chút nào luôn đó, cô biết không vậy?
Ai sẽ cho cô ăn dưa thật chứ? Nhưng thấy ánh mắt nhìn chằm chằm dưa hấu của cô ta, cô đành phải cầm lấy dưa chuẩn bị bửa ra:
"Vậy chúng ta mỗi người một nửa."
“Tôi làm cho! Nhìn cô kìa.'
Phương Tiểu Phương nhìn thấy cô nhu nhược, nhã nhặn dịu dàng, cho rằng cô hoàn toàn không bẻ được.
Cô ta vội vàng đoạt lấy dưa, đặt ở trong lòng bàn tay trái dùng tay phải đấm một cái, dưa liền nứt ra, sau đó bẻ ra mỗi người một nửa:
"Cho côi"
Phong Tri Ý tiếp nhận đồng thời giơ ngón tay cái lên với cô ta:
“Tráng sĩt
Phương Tiểu Phương cười "ha ha", gặm dưa xem náo nhiệt cách đó không xa:
"Bên kia đang làm gì vậy?” Phong Tri Y phát hiện hai người bọn họ một người "vợ cả", một cái "pháo hôi", lại trở thành quần chúng ăn dưa danh xứng với thực, trong lòng nhất thời vui vẻ không chịu nổi.
Cô vội vàng giữ chặt Phương Tiểu Phương dường như muốn đi qua xem một chút:
"Đừng! Chúng ta ăn dưa đi."
Có điều quả dưa này không náo loạn được gì, được Triệu Học Binh hai đầu khuyên nhủ, một lát sau là tự giải tán.
Không xé to lên, Phong Tri Ý tiếc nuối đến mức chợt cảm thấy dưa trong miệng gặm thiếu đi vài phần hương vị vị, mất hứng nói:
"Tôi về đi ngủ trước đây."
'Sớm vậy sao?”
Phương Tiểu Phương cắn dưa sửng sốt, cô ta chỉ chỉ bộ phim còn đang chiếu:
"Phim còn chưa chiếu xong! Xem xong rồi hãng về! Chỉ có một lần một năm rôi."
Phong Tri Ý giơ tay lên khẽ che miệng ngáp:
"Không được, hôm nay tôi dậy sớm, lúc này mệt lắm rồi."
Hơn nữa gần cả ngày cô tập trung cao độ chơi "đầu cơ trục lợi”, hiện tại cả người cô mệt muốn chất.
Phương Tiểu Phương nhìn phim, có chút không nỡ.
Lại nhìn cả thôn chỉ có sân phơi thóc bên này là có ánh sáng, khắp nơi một mảnh đen xì thì có chút lo lắng:
"Vậy để tôi đưa cô về."
Bạn cần đăng nhập để bình luận