Mạt Thế Xuyên Không Về Thập Niên 70

Chuong 212: Chu Man Man Den Tim

Chuong 212: Chu Man Man Den TimChuong 212: Chu Man Man Den Tim
Phong Tri Ý kìm lại cảm giác khó chịu trong lòng, cô sợ ảnh hưởng đến cảm xúc của bác Bành va Bành Nha Nha đang ăn cơm, cô nhanh chóng tập trung giải quyết hết buổi sáng rồi dẫn cô ta ra trong sân.
"Có chuyện gì sao? Tìm tôi có việc à?”
Lúc này Chu Mạn Mạn không nhịn được nữa, cô ta ào ào thuật lại một lần những hành động vĩ đại Hạ Mai đã làm vào ngày hôm qua.
Thì ra, vào ngày hôm qua, sau khi Hạ Mai đập phá bữa cơm của họ, không biết bị mắc chứng gì lại khăng khăng bảo nhóm thanh niên trí thức phải nói cho cô ta biết, vì sao điểm thanh niên trí thức đón người mới đến, lại bỏ qua cô ta.
Mọi người vốn định để lại một ít mặt mũi cho cô ta, không để ý đến cô ta, nhưng cô ta vẫn hỏi, vẫn phát điên.
Có thanh niên trí thức đã không kìm được cơn giận, nói thẳng vì sao trong lòng cô không tự nhận thức đi? Ai ngồi chung với cô mà nuốt trôi cơm cho nổi?
Hạ Mai lập tức phát điên tại chỗ, không những thẳng tay đập phá bàn thức của bọn họ, mà còn cướp sạch chỗ đồ ăn chưa nấu xong.
Cô ta cà nhắc đi một chân, một tay vẫn khư khư ôm cái bụng bự, loạng choạng bước đi như sắp ngã như thể cô ta chỉ đứng thôi cũng đã không vững, mọi người không ai dám bước lên ngăn cô ta lại.
Phạm Khải Minh nhẫn nhịn, khuyên can mọi người đừng tức giận, nói là niệm tình cô ta cũng là một thành viên trong điểm thanh niên trí thức, chỗ thức ăn còn lại thì cứ cho cô ta đi, dù sao cũng không còn lại bao nhiêu, chỉ mong cô ta đi cho nhanh.
Thứ còn quá đáng hơn là, Hạ Mai thấy không ai ngăn cản, lại bắt đầu đụng tay đến lương thực khẩu phần của bọn hol
Chuyện này đương nhiên mọi người không ai đồng ý, lúc này có người liền tiến lên ngăn cản.
Có lẽ Hạ Mai nhân lúc có người tiến đến gần, hung ác tự nghiêng người, tự ngã tại chỗ.
Bọn họ thấy cô ta ngã thì hoảng hồn, vội vàng mang cô ta đến bệnh viện thi trấn.
Cũng may là không có nguy hiểm gì, đứa nhỏ khó khăn lắm mới bảo vệ được, nhưng cả người lớn lẫn đứa nhỏ đều bị thương không nhẹ.
Vì thế, Hạ Mai thừa nước đục thả câu đòi bồi thường.
Đặc biệt là sau đó mẹ của tên ngốc nghe được thì chạy tới, bà ta giở trò vô lại bám lấy nhóm thanh niên trí thức không buông, đòi bồi thường với giá trên trời.
Phạm Khải Minh hết cách đành phải mời đại đội trưởng đến làm trọng tài.
Nhưng mà, việc này thì đúng là ai cũng có lý của người đó.
Nhóm thanh niên trí thức cảm thấy mình bị đổ oan, nên đương nhiên không ai muốn bị lừa mất tiền.
Còn Hạ Mai cùng mu ngu si kia thì một khóc hai treo cổ, bám riết không buông, đặc biệt là Hạ Mai, cô †a thật sự dám tự tử.
Khi còn ở trong bệnh viện của thị trấn, cô ta còn dám leo lên cửa sổ nhảy lầu, vô cùng huyên náo, ầm ï.
Đại đội trưởng sợ đại đội Mộng Trang mang tiếng xấu, đành vội vàng dìm chuyện này xuống, cho mọi người trở về, bảo nhóm thanh niên trí thức mỗi người bồi thường một ít.
Nhóm thanh niên trí thức sắp bị chọc cho tức chết nên không ai tình nguyện bồi thường dù chỉ là một hạt cát, cô ta dùng cái chết để đe dọa, có ai lại không biết?
Cho nên, chuyện này cứ như thế bị khựng lại.
Còn Hạ Mai thì đến điểm thanh niên trí thức ở. Cô ta nói bản thân bị họ đả thương, không bắt bồi thường thì phải hầu hạ cô ta ăn uống, ngủ nghỉ, cô ta ở lì tại điểm thanh niên trí thức không chịu đi.
Nhưng mà cả người cô ta tanh hôi, đừng bảo là hầu hạ, chỉ cần ở cùng một phòng với cô ta thôi đã không thể nào chịu nổi rồi.
Cả buổi tối hôm qua, tất cả thanh niên trí thức đều bị hun cho không thể ngủ được.
Cho nên, sáng sớm hôm nay Chu Mạn Mạn đến tìm cô, mục đích là.
"Tôi có thể ở cùng cô được không?"
Phong Tri Ý ngẩn ra.
Không đợi cô phản ứng, Chu Mạn Mạn đột ngột kéo tay cô đung đưa, cầu xin.
Bạn cần đăng nhập để bình luận