Mạt Thế Xuyên Không Về Thập Niên 70

Chương 433: Anh đã có ý đồ từ lâu

Chương 433: Anh đã có ý đồ từ lâuChương 433: Anh đã có ý đồ từ lâu
Nhưng bây giờ, có lẽ chưa có công nghệ cao siêu như thế.
Mạnh Tây Châu tự tin về điều này:
"Chỗ này rất an toàn, ngoài em và anh ra, không ai biết nơi này có giấu đồ. Hơn nữa, nếu không có chiếc vòng chìa khóa kia, mà dùng thuốc nổ cưỡng ép mở cửa thì cả ngọn núi này sẽ sụp đổ, chôn vùi tất cả.
Nói đến điều này, Phong Tri Ý hỏi:
"Vậy sao anh lại tặng chiếc vòng đó cho em?”
Mạnh Tây Châu cười:
"Chiếc vòng đó vốn dĩ là dành để trao cho dâu trưởng trong nhà."
Phong Tri Ý: "... Hóa ra anh đã có ý đồ từ sớm rồi!"
Mạnh Tây Châu nghiêng đầu hôn lên má cô, nũng nịu cố gắng lừa qua chuyện này:
"Chúng ta về thôi. Đường núi xa, nếu trễ hơn thì không kịp về nhà trước khi trời tối mất."
Phong Tri Ý nhớ ra cô còn muốn đi đào măng:
" đúng rồi, phải về nhanh, em còn muốn đi đào rau dại nữa!"
Rau dại mùa xuân đang tươi ngon, không thể bỏ lỡ.
"Điều đó để ngày mai thôi, chúng ta phải leo qua núi mất hơn ba tiếng mới về được, sợ là không kịp."
Mạnh Tây Châu kéo cô ra ngoài, đóng cửa phòng đá lại, thu dọn vật phẩm cúng.
Nếu không mang về thì để ở đây cũng chỉ hư hỏng và mọc sâu, lại càng làm hỏng vẻ sạch sẽ của nơi này.
Phong Tri Ý suy nghĩ một chút, không muốn từ bỏ ý định:
"Vậy trên đường nếu thấy thì chúng ta nhặt một ít?"
Ngày mai cô sẽ bắt đầu làm việc, nếu không mưa thì hoàn toàn không có thời gian nghỉ ngơi.
"Được."
Mạnh Tây Châu như lúc đến, lại kéo cô mặc áo mưa đi ra ngoài.
Sau khi đóng cửa đá và lấy chiếc vòng ra, anh dẫn cô đi dọc theo những tảng đá lộn xộn dưới chân núi ra khỏi thác nước.
Khi đã đi xa đến nơi có thể nói chuyện bình thường, Mạnh Tây Châu mới định đeo chiếc vòng ngọc vào cổ tay cô:
"Em đeo thử xem."
Anh chưa bao giờ thấy cô đeo nó.
Phong Tri Ý đang cởi áo mưa thu hồi tay lại:
"Hàng ngày đều phải làm việc, đeo cái này có bất tiện lắm không? Nếu va đập hỏng thì sao?"
"Hơn nữa, bây giờ đeo cái này dễ dàng thu hút sự chú ý và gây rắc rối lắm."
Mạnh Tây Châu hơi tiếc nuối đưa chiếc vòng cho cô: "Vậy thì em cất đi, chờ sau này hoàn cảnh tốt hơn thì hãy đeo nó."
Cổ tay trắng ngân của cô nếu đeo chiếc vòng ngọc này thì chắc chắn sẽ rất đẹp.
Cất đi thì được, Phong Tri Ý vờ như đang bỏ vào ba lô, nhưng thực tế là cô đã để nó vào không gian của mình, như vậy sẽ an toàn và bảo đảm hơn.
Sau khi cất xong, Phong Tri Ý quay lại nhìn thác nước hùng vĩ, rồi nghĩ về phần sau thác nước không có gì đặc biệt:
"Thật khó tưởng tượng được bên trong vách núi lại có một thế giới khác."
Ai mà nghĩ được, nơi hoang dã như rừng nguyên sinh này, lại giấu đi bao nhiêu vàng bạc và trang sức.
"Nơi không ai đoán được thì mới an toàn."
Mạnh Tây Châu không có cảm giác gì đặc biệt, anh quay đầu nhìn lại một lần, rồi đưa tay về phía Phong Tri Ý:
"Đi thôi, vê nhà."
"Vâng."
Bàn tay nhỏ nhắn của Phong Tri Ý đặt lên tay to của anh, được anh nắm chặt và dẫn về nhà.
Gặp phụ huynh hẳn là phải đi cùng nhau, vì vậy vào buổi tối hôm sau lễ Thanh Minh, khi tan làm về nhà, Mạnh Tây Châu nói với cô tại bàn ăn tối:
"Em xem xem khi nào tiện thì dẫn anh đi gặp ông nội một lần nhé."
Hai năm trước, khi họ cùng nhau ở Bắc Kinh đón năm mới, đi gặp ông nội, vì ông thủ trưởng chỉ có thể dẫn theo một người, nên cuối cùng là Phong Tri Ý đi cùng ông thủ trưởng.
Mặc dù Mạnh Tây Châu cũng đi theo, nhưng anh đã chờ ở bên ngoài và không gặp được ông lão họ Phong.
Với tính cách của cô, Mạnh Tây Châu đoán, cô thậm chí còn chưa từng nhắc tới anh trước mặt ông Phong, chứ chưa nói đến chuyện giữa họ.
"Hả?"
Phong Tri Ý đang chăm chú ăn bánh rán Thanh Minh thì ngẩng đầu lên:
"Cũng không phải tết mà, tại sao lại phải gặp ông nội bây giờ ạ?"
Mạnh Tây Châu lấy khăn ăn bên cạnh, lau sạch vết sốt ở khóe miệng cô:
Bạn cần đăng nhập để bình luận