Mạt Thế Xuyên Không Về Thập Niên 70

Chương 153: Ta De Lua Lắm Sao?

Chương 153: Ta De Lua Lắm Sao?Chương 153: Ta De Lua Lắm Sao?
Phong Tri Ý vốn đang chán nản, nghe vậy thì bị chọc cười, cô cười khẽ:
"Ta dễ lừa như thế sao?"
Đương nhiên cô biết Mạnh Tây Châu không ngây thơ ngoan ngoãn như cô thấy, hơn nữa cô cũng cảm thấy Mạnh Tây Châu không hề cố ý giấu cô điều gì.
Ví dụ như đủ loại đồ ăn, cái xe đạp mà với tình trạng hiện tại của anh thì không có khả năng sở hữu được.
Ví dụ như anh không hề cố ý giấu giếm kiến thức và cách trò chuyện trước mặt thủ trưởng.
Cũng giống như cô không hề cố ý che giấu đồ ăn trong không gian trước mặt anh, hay là cô có y thuật có thể chữa trị khỏi bệnh nan y.
Không biết từ khi nào mà giữa hai người họ đã có sự hiểu ý ngầm, đối xử với nhau lịch sự, không hỏi han, không nghi ngờ, không vượt qua ranh giới hay xúc phạm nhau.
Điều này khiến cho Phong Tri Ý cảm thấy rất thoải mái dễ chịu khi đối mặt anh.
"Chủ nhân thông minh sáng suốt, đương nhiên là sẽ không bị lừa, tuy nhiên."
AI do dự nói:
"Tôi chưa từng thấy ngài thân thiết với ai như thế bao giờ, dù là với em trai em gái ruột trước kia của ngài cũng vậy."
Phong Tri Ý mỉm cười nhìn ngọn núi phía xa, suy nghĩ bay xa:
"Đó là vì chúng ta không có quan hệ lợi ích, anh ấy cũng không muốn kiếm được từ ta cái gì."
Trước kia, những người thân, bạn bè của cô đều muốn cầu công danh lợi lộc từ cô, khi tận thế đến thì cầu cơm áo che chở, không có một ai là không muốn gì từ cô, cho dù là người thân.
"Nhưng rõ ràng anh ta là một kẻ độc ác tàn nhẫn, tại sao lại giả vờ vô hại trước mặt ngài chứ?"
Đây chính là điều mà AI cảnh giác nhất, cảm giác như bên cạnh chủ nhân của mình có một con sói giả dạng làm con cừu, điều này quá nguy hiểm.
"Anh ấy có giả vờ ư?"
Phong Tri Ý không hề cảm thấy Mạnh Tây Châu đang hư tình giả ý, giả vờ lừa gạt gì cô, thứ cô cảm nhận được là một sự thuần khiết không chút tạp chất:
"Ta với anh ấy không thù không oán, thậm chí còn có chút giao tình, đây có lẽ chính là dáng vẻ bình thường chân thật không chút thù hận nào của anh ấy."
"Bình thường?"
Hệ thống cảm thấy rất bất ổn, bình thường sau khi người ta hủy thiên diệt địa sẽ cười ngây thơ vô tội trước mặt người khác sao:
"Chắc anh ta là bánh trôi hạt mè đó, trắng tinh mà lại đen tuyền."
Phong Tri Ý ngẩn ra, sau đó bật cười khúc khích, hình dung này đúng là hợp thật.
Có lẽ vì lần đầu gặp mặt, chàng trai trầm lặng kia đã để lại cho cô ấn tượng rất tốt, thế nên mới đầu cô còn tưởng nhân vật phản diện vẫn còn là một đứa trẻ, nên vẫn chưa hắc hóa, cũng chưa lệch lạc. Nhưng ai mà ngờ một đứa trẻ cười trong sáng, dịu dàng, làm việc lại hiền lành, chu đáo như vậy.
Ngay cả lúc bướng bỉnh im lặng cũng lỗ mãng tới đáng yêu, giống như một chiếc bánh trôi trắng trẻo sạch sẽ, mềm mại lại chứa đầy nhân vừng denl
Hơn nữa, trong truyện, vào độ tuổi nhỏ như vậy, anh ấy còn biết dùng thủ đoạn lỗ mãng non nớt là lấy rắn độc cắn chết người nữa.
Nhưng nhìn vào chuyện nạn rắn, thủ đoạn chu toàn, thuần thục lại tàn nhẫn khiến cô luôn cảm thấy người sau lưng kia là một người đàn ông mưu mô, trưởng thành.
Thật sự khó mà liên tưởng tới chàng trai kia. Dù lí trí nói cho cô biết, người đứng sau chuyện này, tới 99% khả năng chính là anh ấy.
Chẳng lẽ, vì sự tồn tại của cô mà sự hắc hóa của nhân vật phản diện này đã tiến hóa rồi?
Phong Tri Ý đỡ trán, tự dưng cảm thấy thật sự đau đầu.
Vừa nghĩ, cô vừa đi vào trong núi, vẫn còn đang nghĩ xem có nên đợi anh không.
Ai ngờ bước chân của Mạnh Tây Châu rất nhanh, cô vừa vào núi chưa được bao lâu đã đuổi kịp:
"Tôi biết ở đâu có nhiều hạt dẻ lông, để tôi đưa cô đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận