Mạt Thế Xuyên Không Về Thập Niên 70

Chuong 273: Ngai Ngung

Chuong 273: Ngai NgungChuong 273: Ngai Ngung
"Có cần tôi vén áo anh lên nhìn qua một lân không?"
Mạnh Tây Châu vừa nghe thấy vậy thì vội vàng xoay người đối mặt với cô, sắc mặt anh hơi đỏ, anh thẹn thùng, căng thẳng lùi về sau một bước như thể sợ bị Phong Tri Ý "sàm sỡ' vậy.
"Không cần đâu, tôi không cảm thấy đau, chắc là không có việc gì."
Phong Tri Ý bĩu môi.
"Tay của anh cũng không có cảm giác đau al
Cô nhìn bộ dạng như đề phòng sói của anh, không nói gì lấy ra từ trong túi một tuýp thuốc.
"Tôi không quan tâm là có hay không, anh trở về tắm rửa rồi bôi một ít."
"Ừm.
Mạnh Tây Châu vội vàng nhận lấy, nhét vào túi, sau đó anh dựng chiếc xe đạp lên, kiểm tra xem có chuyện gì hay không rồi leo lên xe, có ý bảo Phong Tri Ý leo lên.
"Đừng có chọc bừa nữa đấy nhé."
Phong Tri Ý buồn cười ngồi lên xe.
"Tôi không có cố ý, anh làm gì mà phản ứng lớn vậy?"
"Tôi sợ nhột."
Mạnh Tây Châu bắt đầu đạp xe.
"À, thì ra là vậy."
Không biết vì sao khi nghe được nguyên nhân này, ngón tay của Phong Tri Ý lại càng muốn rục rịch làm loạn.
Mạnh Tây Châu quay đầu lại nhìn vào tay cô, liếc mắt.
"Đừng làm loạn mà."
Nghe giọng nói cuống cuồng vội vã của anh, Phong Tri Ý vui vẻ cười toe toét.
Mạnh Tây Châu cũng mỉm cười theo, tiếng cười như chuông bạc vang lên suốt cả một chặng đường trở về đại đội Mộng Trang.
Tin tức về phán quyết đối với Hứa Lê Hương được truyền về vào giữa tháng mười một, trong lúc đó, cây cải dầu và tiểu mạch đều đã được gieo hạt xong.
Bởi vì có nhiều gia đình đông người, nên phải xây nhà có nhiều hơn một hai gian.
Mà hoa màu thì không thể trễ mùa cho nên mọi người đều ưu tiên trồng trọt trước.
Vì thế mà có rất nhiều người sống tại nhà ăn lớn, họ dùng ván gỗ phân cách từng gian phòng, tạm thời ở tại nhà ăn, nhóm thanh niên trí của điểm thanh niên cũng là một trong số đó.
Phong Tri Ý bận rộn hoàn thành xong việc gieo hạt cải dầu và tiểu mạch, thì vội vàng chạy đến giúp nhóm thanh niên trí thức dựng lại điểm thanh niên trí thức, thuận tiện nghe được nhiều tin tức từ khắp các nơi qua bọn họ.
Cũng không biết họ nghe được từ chỗ nào, tin báo là đại đội trưởng vừa đến cục công an tỉnh thì đã thẳng thừng chối bỏ chuyện Hứa Lê Hương đại diện cho đại đội quyên tiền, nói đại đội Mộng Trang vốn dĩ không có ý đó.
Dù cho Hứa Lê Hương có ra hiệu ngâm cho ông ta, chỉ cân ông ta thừa nhận thì số tiền bạc và vật tư cô ta quyên góp được toàn bộ đều sẽ giao cho đại đội Mộng Trang.
Hơn nữa cô ta và đại đội Mộng Trang đều sẽ không xảy ra chuyện gì, cũng không còn vết nhơ nữa.
Tuy nhiên đại đội trưởng đã đen mặt lại nói, đúng là đúng, sai la sai, có thể nói là rất ngay thẳng.
Sau đó Hứa Lê Hương bị tuyên án mười năm, đi đày đến nông trường lao động cải tạo.
Phong Tri Ý nghe qua tin tức thì im lặng nhìn.
Cô không rõ về việc đưa ra mức phạt của thời đại này lắm, hơn nữa pháp luật lúc này quả thật có chút rối loạn, nhưng mà cô vẫn cảm thấy có hơi nặng tay.
Mà cũng chẳng biết, cô ta có phải bị người nào chơi xấu hay không.
Cô ta không chỉ phải trả giá bằng mười năm thanh xuân trong cuộc đời của người con gái, mà vết nhơ còn bị khắc vào hồ sơ, mang theo cả đời.
Vào cái thời đại mà yêu cầu đối với tác phong cực kỳ hà khắc, cuộc đời dường như đã bị hủy đi một nửa.
Sau đó, cuộc sống hôn nhân và công việc sẽ bị ảnh hưởng khắp mọi mặt, tương lai sau này gần như không còn tốt đẹp nữa.
Có thể nói là, Hứa Lê Hương đã bị mất đi thứ quan trọng nhất của mình rồi.
Đánh rắn đánh giập đầu, ra tay ác thật.
Phong Tri Ý cảm thấy thổn thức, không biết nữ chính đã đắc tội đến nhóm thần tiên phương nào rồi.
"Nhân vật phản diện! Chắc chắn là nhân vật phản diện!"
AI rất quả quyết.
"Giết người không gớm tay, khiến người ta sống không bằng chết, đây chính là phong cách làm việc của hắn ta."
Bạn cần đăng nhập để bình luận