Mạt Thế Xuyên Không Về Thập Niên 70

Chuong 134: Ha Mai Cau Cuu

Chuong 134: Ha Mai Cau CuuChuong 134: Ha Mai Cau Cuu
Mà Phong Tri Ý thì lại thờ ơ, vẻ mặt không hề dao động, thậm chí cô còn quay đầu hỏi đại đội trưởng không biết đã đứng lắng lặng một bên từ lúc nào:
"Đại đội trưởng, ngài đều nghe thấy rồi đấy, tôi muốn báo cáo cô ta tội vu khống, ăn cắp."
Đại đội trưởng sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng, phần lớn quần chúng đã ồn ào "gặp chuyện bất bình'.
"Ôi không phải chứ, thanh niên trí thức Trần, người ta đã thảm như vậy rồi, cô còn muốn báo cáo người ta?"
"Đúng rồi, cô làm vậy không có đức đâu!"
"Bắt nat một người thảm hại như thế, sao cô không biết xấu hổ như vậy chứ?”"...
Phong Tri Ý nhìn mặt mấy người khuyên cô phải rộng lượng, thiện lương, khóe miệng nở nụ cười trào phúng:
"Cô ta đáng thương? Nên tôi đáng bị vậy sao? Tôi chỉ là có lòng tốt cứu người, lại vô cớ chịu phải tai ương vào tù ở ba tháng?”
Mọi người nghẹn lời, lúc này mới nhớ ra thanh niên trí thức Trần mới là người vô tội nhất.
Nhưng họ vẫn:
"Cô ta không phải cũng nhận lỗi với cô rồi đấy à, hơn nữa cô ta cũng thảm vậy rồi. Quên đi, bỏ qua cho cô ta di
"Cô ta xin lỗi rồi là giỏi lắm à? Tôi nhất định phải nói không sao à?"
Phong Tri Ý cười mỉa:
"Có phải cứ ai đáng thương, ban cùng, thê thảm là có thể không kiêng nể gì mà phạm tội? Đều có thể hợp tình hợp lý làm tổn thương người khác mà không cần chịu trách nhiệm sao?"
Nói xong, cô nhìn mọi người một lượt:
"Vậy không bằng các người hỏi một chút, người nhà những người bị rắn cắn bại liệt, họ có bằng lòng tha thứ cho Hạ Mai không? Có bằng lòng buông tha cho Hạ Mai không?"
Lời này vừa nói ra, tức khắc có người nhà của người vô tội bị hại đứng ra kiên định tỏ ý kiến.
"Không! Hạ Mai như vậy hoàn toàn là báo ứng, cô ta gieo gió gặt bão! Cô ta xứng đáng!"
"Đúng! Cô ta có thảm hơn nữa thì có thảm bằng đứa con tôi đang yên đang lành từ nay về sau đều chỉ có thể bị liệt, không còn hy vọng thành gia lập nghiệp không?”
"Có thảm bằng một đứa nhỏ đang tốt lành như thế tự dưng bị hủy hoại không?”
"Cô ta hủy hoại con tôi, tôi hận không thể mang cô ta ra ngũ mã phanh thây, bam thây vạn đoạn, cũng không thể giải được mối hận trong lòng tôi!"
"Cô ta làm hại trụ cột gia đình tôi, không có ai kiếm công điểm, cả nhà bị liên lụy, mấy đứa nhỏ kêu than không có thức ăn ăn, chuyện này ai chịu trách nhiệm đây?”
"Cô ta hại mặt con gái tôi bị hủy, không lấy chồng được, nếu con gái tôi không gả đi được, tôi phải chỉ tiền nuôi con gái cả đời!"
"Không tha thứ được! Tiền chữa bệnh cô ta còn chưa đưa cho nhà chúng tôi, chưa chữa chân cho lành lại thì tôi không để yên cho cô ta đâu!"... Cơn phẫn nộ của mọi người bị khơi mào, người thương xót cho Hạ Mai cũng không dám he răng nữa.
Nhưng vẫn có người không phục, hung hăng nói Phong Tri Ý:
"Nhưng thanh niên trí thức Trần cô cũng không ảnh hưởng gì mà, cũng không thiếu cánh tay cẳng chân nào.'
"Cô xem cô ta còn thiếu nợ nhiều như vậy, sao cô cứ không thuận theo mà không buông tha vậy."
Phong Tri Ý trào phúng lại:
"Tôi đây vu khống báo cáo anh ngồi tù ba tháng, chờ anh về lại nhẹ nhàng đến nói với anh câu thật xin lỗi, anh có rộng lượng nói với tôi một câu không sao đâu không?”
Đối phương nhất thời bị cô mỉa không nói nên lời.
Hạ Mai thấy giả vờ đáng thương không ép buộc đạo đức được Phong Tri Ý, thì vội lớn tiếng nói:
"Được! Tôi ngồi tù! Tôi ngồi ba tháng... gấp đôi! Tôi ngồi tù nửa năm, đủ chưa? Chỉ cần cô loại bỏ mùi hôi tanh, độc rắn này, chữa khỏi tay và chân tôi, được chứ? Trần Tố Tố."
Bạn cần đăng nhập để bình luận