Mạt Thế Xuyên Không Về Thập Niên 70

Chương 247: Hang Động Bí Mật

Chương 247: Hang Động Bí MậtChương 247: Hang Động Bí Mật
"Chiếc sot hôm qua tôi đưa cho cô đâu rồi? Cô đều chia cho người khác rồi à?"
"Không, tôi đã giấu nó rồi."
Thực ra, cô đã ném nó vào không gian rồi, Phong Tri Ý cười và tự hỏi tại sao trong mắt anh cô lại giống người tốt vậy?
Mạnh Tây Châu cũng không hỏi nơi cô đã giấu nó mà chỉ nói:
"Nếu cô không thể ăn được thức ăn thô ráp ở căng tin thì đừng cố ăn nữa. Hãy ăn những thứ đó trước. Khi cô ăn xong thì tôi sẽ tìm thêm cho cô."
"ừ"
Thực ra cũng không cần anh tìm, bởi vì cô có không gian.
Phong Tri Ý nhìn thấy vết thương trên mặt và trên tay anh, môi và khuôn mặt có chút mất nước và tái nhợt:
"Các anh đã xong việc chưa?”
Nói xong, cô lấy ống thuốc mỡ bên trong chiếc túi màu xanh quân đội mà cô mang theo ra và đưa nó cho anh, rồi chỉ vào vết thương trên mặt và tay của anh.
"Hãy thoa kem vào đó, để tránh nhiễm trùng và viêm nhiễm."
"Quay trở về tôi sẽ thoa."
Mạnh Tây Châu cầm lấy ông thuốc, tiện tay bỏ vào trong túi áo.
"Lương thực có thể tìm thấy đều đã cứu được hết rồi."
Dù sao trải qua một ngày một đêm lũ lụt, hâu như nước đã rút hết.
"Ngày hôm nay những người bộ đội kia, chuẩn bị đi trên sông tìm kiếm xem có người nào bị cuốn đi còn sống không, cho nên không cần chúng ta nữa."
Nhưng Phong Tri Ý muốn biết nhất là:
"Vậy ngày hôm qua anh có đi theo những người lính kia và nghe được từ miệng của họ về tình hình tai nạn nước lũ lần này không?"
"Tôi thấy trong doanh trại quân đội nhiều nạn dân như vậy, có phải phạm vi bị ảnh hưởng rất rộng không? Tôi còn tình cờ nghe được, lần này bị lũ lụt là do đập nước trọng yếu bị vỡ, cụ thể là xảy ra chuyện gì?"
Mạnh Tây Châu nhìn cô có nhiều câu hỏi như vậy thì hơi buồn cười.
"Cô quan tâm nhiều như vậy làm cái gì? Những thứ này là chuyện mà các lãnh đạo bên trên cần quan tâm, cô chỉ cần chăm sóc bản thân ăn ngủ tốt là được."
"Tôi tò mò, anh sẽ kể những chuyện anh biết cho tôi nghe chứ?”
Lúc này không có internet, AI không có chỗ để dùng. Cô bị kẹt ở đây, tin tức cùng tình hình bên ngoài hoàn toàn không biết gì cả.
Tuy rằng AI có thể lấy ra một ít tin tức của radio nhưng chỉ như muối bỏ biển.
Hơn nữa còn là thông tin đã qua xử lý của phía trên, không có nhiều tác dụng. Mà không biết có phải ảo giác hay không, cô luôn cảm thấy Mạnh Tây Châu giống như rất nhạy bén vê tin tức, thậm chí có một số việc còn giống như có thể biết trước.
Mặc dù cô không tìm hiểu rõ đầu đuôi, nhưng với tin tức anh ta tìm hiểu được cuối cùng không sai.
Mạnh Tây Châu ở phía trước vừa đẩy cành lá giãm ra một con đường vừa nói:
"Cô biết hồ Đạm Thủy ở thôn chúng ta thông với sông lớn nhất cả nước không?”
Phong Tri Ý khẽ gật đầu:
“Tôi có nghe bác Bành nói qua."
"Hồ Đạm Thủy này thông với sông Trường Giang."
Mạnh Tây Châu giải thích qua loa.
"Năm nay nước mưa nhiều, mực nước sông Trường Giang tăng vọt, cho nên đập nước lâu năm chưa được tu sửa thì để nó bị vỡ hay tự mở đập?"
"Mực nước hồ Đạm Thủy tăng do mưa nhiều, lại phải chịu thêm áp lực do lũ lụt sông Trường Giang đổ về, thì bị đầy tràn, đổ về các nhánh nhỏ, sông của thôn chúng ta chính là một trong số đó."
Thì ra đầu nguồn ngược dòng đến xa như vậy sao? Phong Tri Ý như có điều suy nghĩ, vậy nghĩa là không có cách nào chống lại thiên tai? Khó trách cô nỗ lực làm nhiều như vậy đều không có tác dụng.
"Mà đập nước trước sông lúc trước của thôn chúng ta, là được xây dựng từ trước giải phóng đã bị vỡ."
Mạnh Tây Châu nói đến đây thì quay đầu nhìn cô một cái, nghĩ hình như cô rất quan tâm miệng đê, thì cố ý nói rõ một chút.
"Nhắc tới cũng lạ, lẽ ra miệng đê mới sửa là yếu nhất, mà thế nào đến giờ vẫn còn an toàn."
Bạn cần đăng nhập để bình luận