Mạt Thế Xuyên Không Về Thập Niên 70

Chương 514: Ông Đến Đón Cháu Về Nhà

Chương 514: Ông Đến Đón Cháu Về NhàChương 514: Ông Đến Đón Cháu Về Nhà
"Ông nội cháu ý, vừa ra khỏi cửa là đã vội vàng đến đây, nói là muốn đón cháu về nhà đấy!"
Phong Tri Ý nghe vậy có chút cảm động, để an ủi ông nội, một ông già đang ghen tuông, cô nhẹ nhàng tiến lên và nhẹ nhàng nắm tay ông:
"Ông nội ra ngoài mà không thông báo trước cho cháu biết, cháu có thể đi đón ông mài"
Thực ra, cô khá hiểu tâm trạng của ông Phong.
Nguyên thân cả đời không bao giờ có cơ hội bước vào nhà họ Phong, còn bây giờ cô, trong mắt ông Phong, đã không còn hoàn toàn là nguyên thân, có lẽ ông ấy lo lắng cô sẽ hoàn toàn xa lánh nhà họ Phong.
Dù sao, cô chưa bao giờ thể hiện sự thân mật và phụ thuộc với ông Phong, đối với nhà họ Phong cũng chưa bao giờ có chút mong nhớ hay lưu luyến.
Thậm chí trước mặt ông, cô chưa từng nhắc đến cha mẹ của nguyên thân.
Ông Phong trong lòng chắc hẳn cũng có cảm giác nhất định.
Thêm vào đó, sau khi trải qua những biến cố lớn, người ta thường đặc biệt trân trọng những người thân đã cùng nhau chia sẻ gian khổ.
Huống chi, bên cạnh ông Phong giờ không còn một người thân nào.
Ông Phong, một người quen với tính cách nghiêm khắc và mạnh mẽ, chưa bao giờ có con cháu thân thiết.
Nên ông hơi cứng nhắc, ánh mắt lướt qua bụng bầu của cô, khuôn mặt không mấy thoải mái, nhưng ánh mắt lại không tự chủ được trở nên ấm áp và mềm mại:
"Cháu sắp sinh rồi à?"
"Vâng."
Phong Tri Ý cúi đầu nhẹ nhàng vuốt ve bụng mình, ngẩng đầu lên cười nhẹ nhàng với ông:
"Còn khoảng nửa tháng nữa thôi ạ”"
Ông Phong nhìn cô với vẻ mặt hạnh phúc và dịu dàng, nhớ lại người cháu gái này.
Người vừa là cháu gái của ông nhưng cũng không hẳn là cháu gái - trở về sau bao sóng gió, thái độ tự nhiên, lịch thiệp mà xa cách với ông, lòng ông vừa an ủi lại có chút...
Ông ngước mắt lên nhìn Mạnh Tây Châu, người luôn cẩn thận hỗ trợ Phong Tri Ý, không hiểu sao lại nhăn mày:
"Cậu ta làm việc nhanh nhẹn đấy!"
Mạnh Tây Châu nhìn ông với vẻ mặt ngây thơ, ngoan ngoãn mỉm cười:
"Chúc ông nội năm mới vui vẻ."
"Giả vờ giả vịt!"
Ông Phong khẽ hu một tiếng, cẩn thận rút tay ra, vòng qua ghế xích đu bên cạnh Phong Tri Ý.
"Ôm cái bụng bự thế kia đừng đi lung tung."
Phong Tri Ý cười: "Không sao ạ, bây giờ cháu cần đi bộ nhiều hơn, để lúc sinh nở dễ dàng hơn."
Ông Phong không rõ về chuyện này, nghe vậy chỉ "ừm" nhẹ một tiếng, không nài nỉ cô ngồi nữa.
Ông quay sang nhìn công an và đại đội trưởng đang đứng lúng túng.
Đại đội trưởng thông minh và lanh lợi thấy vậy, vội vàng tiến lên chào hỏi cười toe toét:
"Chúc hai vị lãnh đạo năm mới vui vẻ!"
Ông thủ trưởng thân thiện gật đầu với ông ta:
"Chúc mừng năm múới.'
Ông Phong cao lớn, cúi đầu nhìn đại đội trưởng hơi thấp bé, với vẻ mặt giống như một người già nhìn điện thoại:
"Anh dẫn công an đến tìm cháu gái tôi làm gì? Ngày lễ lớn thế này, đến tìm xui xẻo à?"
Thấy vậy, công an vội vàng tiến lên chào hỏi rồi giải thích sơ lược nguyên nhân:
"... Đây là tình hình. Chúng tôi cũng chỉ là nhận được tố cáo có chứng cứ từ người dân, nên mới đến điều tra."
"Nhà họ Trần."
Ông Phong trở nên nghiêm túc, vẻ mặt không biểu cảm khiến người ta sợ hãi, ông nhìn ông thủ trưởng với vẻ khinh bỉ:
"Đây là cách ông nói đã xử lý ổn thỏa à?"
Ông thủ trưởng cũng nhăn mày không hài lòng:
"Tôi không ngờ trên đời này lại có người tham lam và không biết sống chết đến thế"
Đã bị dạy dỗ rồi, theo lý thuyết phải suy nghĩ về bản thân, phải cúi đầu sống cho ngoan ngoãn.
Nhưng không ngờ, vẫn còn người tham lam đến mức này.
Ông Phong hừ một tiếng không chắc chắn, quay sang hỏi công an:
"Cháu gái tôi đã nói rõ ràng rồi, anh còn muốn báo cáo cái gì nữa? Cháu gái của tôi, danh tính này có phạm pháp không?”
"Không không."
Công an vội vã cười ngượng ngùng, đối phương đã ra mặt, anh ta còn báo cáo gì nữa chứ?
Nói xấu sau lưng người khác mà bị bắt quả tang, thật là xấu hổ, còn hơi đổ mồ hôi lạnh:
Bạn cần đăng nhập để bình luận