Mạt Thế Xuyên Không Về Thập Niên 70

Chuong 113: Tien Ha Thu Vi Cuong

Chuong 113: Tien Ha Thu Vi CuongChuong 113: Tien Ha Thu Vi Cuong
Phong Tri Ý không quá bất ngờ, cô rũ mắt xuống, Hạ Mai chắc là sợ cô vạch trần hành vi trộm cắp của cô ta, cho nên "tiên hạ thủ vi cường*" nhỉ?
*Tiên hạ thủ vi cường nghĩa là ra tay trước chiếm lợi thế.
Phong Tri Ý vẫn cho rằng mình là người trưởng thành, không nên so đo với con nít còn chưa lớn.
Cho nên cô vốn định buông tha Hạ Mai một con đường, cho cô ta có cơ hội một lần sửa đổi bản thân.
Dù sao xấu tính, lòng dạ hẹp hòi, ghen ghét đố kị, bẩn thỉu, thậm chí trộm cắp, những thứ này đều không phải là bất trị, tội ác tày trời gì.
Nhưng lần này cô ta lại muốn đẩy cô vào chỗ chết, đó là bản tính ác độc, không liên quan đến tuổi tác.
Nếu đã như vậy, cô sẽ không khách sáo.
Chờ đại đội trưởng cùng điều tra viên đàm phán xong, cô đi tới trước mặt mọi người, an ủi:
"Đừng lo lắng, chắc là không có chuyện gì lớn đâu, có thể là đi làm thủ tục rõ rang thôi. Dù sao có người tố cáo, cấp trên phải điều tra."
Nhìn thì có vẻ lo lắng nhưng rõ ràng là không có việc gì.
Phong Tri Ý không cảm xúc, thản nhiên gật đầu, sau đó dưới sự chứng kiến của quần chúng xung quanh, cô đi theo nhân viên điều tra rời đi.
Khi đi ngang qua trước mặt Hạ Mai, Hạ Mai đột nhiên đá chân về phía trước, cú đá làm Phong Tri Ý vấp chân ngã, phải nắm chặt lấy tay cô ta, mới không bị té ngã.
Trong ánh mắt trừng trừng của nhân viên điều tra, Hạ Mai không để ý đến bàn tay bị Phong Tri Ý nắm có chút đau, cô ta vội vàng đỡ Phong Tri Ý đứng vững để tỏ vẻ trong sạch:
"Tôi, tôi không cố ý!"
Cô ta cũng không biết vì sao chân mình lại đột nhiên đá về phía trước, giống như phản xạ căng thẳng, chẳng lẽ do mình quá chán ghét Trần Tố Tố sao?
Loại chuyện ném đá xuống giếng, trong thời đại này rất phổ biến.
Cho dù là người không oán không thù, hoàn toàn không quen biết, nhìn thấy có người bị công khai xử lý, bị diễu phố thì đều sẽ có vài người chạy tới phỉ nhổ.
Cho nên điều tra viên thấy nhưng không trách, thấy người cũng không bị ngã, thì không so đo nhiều, đem người mang đi thẳng.
Phong Tri Ý vốn đã chuẩn bị tốt cho điều tồi tệ nhất, nếu thật sự tra tấn cô hay vũ nhục nhân cách của cô thì cô sẽ lẩn trốn đổi thân phận luôn.
Không trở về Mộng Trang đại đội làm thanh niên trí thức Trân Tố Tố làm gì nữa.
Nhưng bất ngờ chính là, cô được đưa thẳng đến bệnh viện lớn nhất tỉnh thành, cả quãng đường được lễ phép đưa vào một phòng bệnh cao cấp.
Phong Tri Ý lúc này mới được thông báo,'bắt" cô không phải là muốn điều tra, mà là để cho cô chữa bệnh cứu người.
Về phân vì sao lại dùng phương thức bí mật như vậy, thì bởi vì bệnh nhân này là thủ trưởng quân bộ nào đó vẫn kiên trì làm việc ở giai đoạn cuối của bệnh ung thư dạ dày. Lão thủ trưởng tóc hoa ram, gầy trơ xương nhìn cô giống như vẫn còn là một đứa trẻ, ông quay đầu nhíu mày với tướng sĩ đưa cô tới:
"Tôi đã nói rồi, trước khi ta đi chắc chắn có thể xử lý xong công việc một cách tốt nhất. Đừng bận tâm nữa, lãng phí thời gian."
Ánh mắt người đối diện hơi ướt, giọng nói nghẹn ngào trong cổ họng:
"Thủ trưởng, ngài thử lại đi! Dù sao người đã mời tới rồi, cũng không thiếu chút thời gian này."
Nhìn một người đàn ông cứng rắn cao lớn như vậy dường như sắp khóc ra thành tiếng, lão thủ trưởng bất lực khẽ thở dài một tiếng, xua tay, bảo anh ta đi ra ngoài trước.
Đợi tướng sĩ kính lễ đi ra ngoài, lão thủ trưởng đứng dậy ngồi đối diện cô, ông cười ôn hòa hiền lành với Cô:
"Cô bé, sợ lắm phải không? Không sao đâu, cháu cứ ở chỗ này một chút, để cho bọn họ hết hy vọng, sau này ông sẽ cho người đưa cháu trở vê. Đừng sợ, nha!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận