Mạt Thế Xuyên Không Về Thập Niên 70

Chương 614: Sợ Em Chán Ghét Anh

Chương 614: Sợ Em Chán Ghét AnhChương 614: Sợ Em Chán Ghét Anh
Nghe lời này, Phong Tri Ý mở to mắt, nghiêm túc nhìn anh:
"Anh quan tâm đến điều này à?"
Cô biết, nhiều người đàn ông có lòng tự trọng vô lý, không chịu đựng nổi vợ mình giỏi hơn, xuất sắc hơn mình.
Mạnh Tây Châu mỉm cười lắc đầu, anh đã trải qua những gì tối tăm nhất, làm sao không thấu hiểu điều này?
Chỉ những người đàn ông hẹp hòi, tự ti mà không có năng lực lại muốn mạnh mẽ, mới không chịu đựng nổi vợ mình giỏi hơn mình.
"Anh sợ người khác nói về em, một lần hai lân còn được, nhưng lâu dài em sẽ không vui."
Giống như ở đại đội Mộng Trang, biết bao nhiêu người ghen tị nói sau lưng cô là người phụ nữ nuôi đàn ông các thứ các kiểu.
Anh cũng sợ lời đồn thổi sẽ làm cô bắt đầu chán ghét anh.
Bây giờ tình hình hạn chế, thân phận của anh cũng không tốt để phô trương, mọi thứ anh làm đều phải lén lút.
"Em không vui cái gì chứ?”
Thấy Mạnh Tây Châu không quan tâm, Phong Tri Ý cũng yên tâm, tiếp tục lười biếng nheo mắt hưởng thụ ánh nắng:
"Em lười nghe họ nói. Sống trên đời, ai không nói xấu người, ai không bị người khác nói sau lưng? Quan tâm làm gì? Cứ để họ nói! Theo em, họ chỉ là ghen tị với anh thôi!"
Mạnh Tây Châu nghe vậy thì "phụt" phì cười, anh đồng tình gật đầu, cúi đầu hôn nhẹ lên môi cô:
"Đúng! Họ chỉ là ghen tị vì anh có vợ tốt như vậy..."
"Chị..."
Khi vừa đến góc quẹo, Đỗ Yến thấy Phong Trí Ý đang tay trong tay với Mạnh Tây Châu đang bế con, đi dạo trên con đường rợp bóng cây và những tia nắng lấp lánh.
Hai người họ nói cười vui vẻ, tạo nên một bức tranh ấm áp khiến người ta không khỏi mỉm cười.
Cậu ta vừa định chào hỏi thì đột nhiên thấy Mạnh Tây Châu cúi xuống hôn Phong Trí Ý một cái, làm Đỗ Yến cảm thấy bối rối không biết có nên lảng tránh đi hay không.
Mạnh Tây Châu và Phong Trí Ý ngước mắt lên, nhìn thấy Đỗ Yến mặc quân phục ngụy trang đang đứng đó trong trạng thái lúng túng.
Phong Trí Ý nhẹ nhàng mỉm cười và thân thiện hỏi:
"Em từ đâu đến thế? Đầy mồ hôi trên trán kìa."
Đỗ Yến chợt sáng mắt, có vẻ như không ngờ Phong Trí Ý lại phản ứng với mình một cách thân thiện và quan tâm như vậy:
"Dạ, em từ quân đội về, nghe nói nhà xảy ra chút chuyện."
Mạnh Tây Châu cười nhẹ, rồi nói với Phong Trí Ý: "Chúng ta cứ tiếp tục đi thôi, nếu Đỗ Yến không phiền thì cùng đi với chúng ta nhé."
Đỗ Yến do dự một chút, rồi cuối cùng cũng gật đầu đồng ý.
Họ tiếp tục đi dọc theo con đường rợp bóng, ánh nắng mặt trời chiếu qua kẽ lá, rải lên người họ, mang đến cảm giác ấm áp và yên bình.
Cậu ta cũng chỉ mới nghe về chuyện nhà không lâu, liền từ sân huấn luyện xin nghỉ phép chạy về ngay.
Vì vậy, khi nói đến câu cuối, vẻ mặt cậu ta có chút u sầu.
Phong Tri Ý không nói thêm gì, gật đầu nhẹ nhàng:
"Vậy em hãy nhanh chóng quay về đi."
Nói xong, hai người lại chuẩn bị bước đi, Đỗ Yến vội vàng gọi lại:
"Chị
Thấy Phong Tri Ý dừng lại quay đầu nhìn mình, cậu ta hơi ngượng ngùng nhìn đứa trẻ trong vòng tay của Mạnh Tây Châu, e ngại nhưng lại có chút mong đợi:
"Nghe nói, nghe nói con chị sắp tròn một tuổi, em, em có thể tặng bé một món quà không?"
Dù sao, đây cũng là cháu ngoại chính thống đầu tiên của cậu ta, đây cũng là lần đầu tiên cậu ta làm cậu.
Chủ yếu là từ nhỏ cậu ta đã được các cậu mình yêu thương, giờ đây trở thành cậu thì liền có cảm giác muốn trở thành một người cậu tốt.
Sợ Phong Tri Ý từ chối, cậu ta vội vàng giải thích thêm:
"Không phải ý của nhà họ Sở hay nhà họ Đỗ đâu, là em tự mình muốn, chỉ đại diện cho bản thân em, có được không?”
Phong Tri Ý nhìn về phía Mạnh Tây Châu:
"Anh quyết định đi."
Mạnh Tây Châu nhướn mày, cười một cái, rồi quay đầu nói với Đỗ Yến:
"Tuần sau Chủ nhật là tiệc mừng tuổi của thằng bé, em rảnh thì có thể đến chơi."
Đỗ Yến nghe vậy mắt sáng lên, vội vàng cười với Mạnh Tây Châu:
"Ôi! Cảm ơn anh rểi"
Sau đó họ nói thêm vài câu, chào nhau và tiếp tục đi.
Mạnh Tây Châu đánh giá:
"Cậu ta mồm miệng khéo léo, cũng biết cách làm người."
Phong Tri Ý cười liếc anh:
Bạn cần đăng nhập để bình luận