Mạt Thế Xuyên Không Về Thập Niên 70

Chương 105: Đội Trưởng Vương Tỉnh Rồi

Chương 105: Đội Trưởng Vương Tỉnh RồiChương 105: Đội Trưởng Vương Tỉnh Rồi
Phong Tri Ý thu hồi lá thông, mỉm cười trấn an cô ta:
"Được rồi, đưa về nghỉ ngơi một hai ngày là có thể bình phục."
"Thật sao?!"
Con dâu đội trưởng Vương vừa kinh ngạc vừa vui mừng đến mức âm thanh đều nổ tung ra.
Bà cụ Vương kích động đến cả người phát run, liên tiếp nói:
"Được! Được! Được!"
Bác sĩ vội vàng kiểm tra đội trưởng Vương một chút, sau đó khiếp sợ không thể tưởng tượng nổi:
"Được rồi! Khỏe thật rôi! Thật sự sống lại rồi!"
"Thật tốt quái"
Người nhà họ Vương kích động, vui mừng phát khóc.
Bà cụ Vương cảm động đến mức không biết phải nói cái gì, bà kéo Phong Tri Ý kích động đến môi run rẩy:
"Thật sự là cám ơn cháu gái! Cảm ơn cháu rất nhiều! Bà già này cũng không biết nên cám ơn cháu như nào mới tốt nữa."
Sau đó bà ta vội vàng dặn dò cháu trai lớn:
"Nhanh! Mau đưa cha mày về nhài"
Nghĩ đến cái gì, bà ta lại hỏi Phong Tri Ý:
"Cháu gái à, con trai bà khi nào mới có thể tỉnh lại vậy? Có cần uống thuốc gì để bồi bổ gì không?"
"Không cần uống thuốc khác, nghỉ ngơi hai ngày là được ạ."
Thuốc bổ tốt đến đâu cũng có hiệu quả chữa bệnh bằng cô dùng dị năng hệ mộc nuôi dưỡng.
Cô đã dùng dị năng giúp đội trưởng Vương nuôi dưỡng qua, không cần uống nhiều thuốc khác:
"Có điều có thể ăn một chút đồ bổ máu."
"Về phần khi nào có thể tỉnh lại."
Phong Tri Ý nói đến đây thì nhìn lướt qua đội trưởng Vương đang được Vương Kiến Quân cẩn thận ôm lấy, rồi nhắc nhở bà cụ Vương:
"Bà xem kìa.'
Mọi người nhìn theo, đội trưởng Vương vừa mới được Vương Kiến Quân ôm kêu lên một tiếng đau đớn.
Vậy mà ông ta từ từ mở mắt ra, sau đó thấy mình bị con trai ruột ôm thì không nói, còn bị mọi người thấy vây xem giống như nhìn vật hiếm lạ, vẻ mặt ông ta mơ hồ:
"Làm sao vậy?”
Giọng nói của ông ta thì có vẻ bệnh nặng mới khỏi khàn khàn và suy yếu.
Cả đám người giống như nước nhỏ vào trong chảo dầu nóng bỏng,'Bùm' một cái nổ tung!
Sau đó, mồm năm miệng mười nói cho đội trưởng Vương biết vừa rồi ông đã không còn hô hấp ta như thế nào, không có nhịp tim, lại được thanh niên trí thức Trần Tri dùng lá thông châm kim rút độc như thế nào, mạnh mẽ đoạt ông ta lại từ trong tay Diêm Vương như thế nào!
Phong Tri Ý thấy mọi người kích động vui mừng thì mỉm cười, lặng lẽ không một tiếng động rời khỏi đám người.
Cô đang chuẩn bị xử lý lá thông trong tay, thì bị bác sĩ trong trạm y tế kia đuổi theo kích động chặn lại:
"Làm sao cô làm được vậy?! Y học cổ truyền thực sự lợi hại như vậy sao? Châm cứu thực sự kỳ diệu như vậy sao? Vậy mà có thể khởi tử hồi sinh!"
"Đâu có, đội trưởng Vương chỉ là tạm thời bị sốc, tôi chỉ tác động lên huyệt đạo của ông ấy, để cho ông ấy từ từ tỉnh lại mà thôi."
Phong Tri Ý nói xong, cô vòng qua ông ta ném lá thông vào đống lửa đốt rác ở bên cạnh.
Bác sĩ vội vàng nhào tới muốn bắt lấy:
"Đừng ném đừng ném! Tôi sẽ giữ lại để nghiên cứu nói"
Nhưng Phong Tri Ý nhanh tay ném vào đống lửa đốt rác:
"Đây chỉ là lá thông bình thường, phía trên còn có chút độc tố nhỏ, phải xử lý hết, không có giá trị nghiên cứu đâu."
"Vậy làm thế nào mà cô lại có thể đâm lá thông vào huyệt đạo?”
Bác sĩ khiêm tốn hỏi han:
"Làm sao có thể hút ra độc tố kia? Với lại! Rõ ràng trái tim của ông ta đã ngừng đập, hô hấp cũng không còn, mạch cũng không nhúc nhích, sao dùng lá thông đâm vào huyệt thì tất cả đều hoạt động lại? Nguyên lý là gì vậy?”
"Đừng hỏi nữal"
Phong Tri Ý cố ý nói nhỏ:
Bạn cần đăng nhập để bình luận