Mạt Thế Xuyên Không Về Thập Niên 70

Chương 197: Vất Vả Một Lần, Cả Đời Nhãn Nhã

Chương 197: Vất Vả Một Lần, Cả Đời Nhãn NhãChương 197: Vất Vả Một Lần, Cả Đời Nhãn Nhã
Đúng là một lần vất vả cả đời nhàn nhã, chuyến này đi không lỗi
Cô hài lòng quay trở về nhà trước, Phong Tri Ý sẽ đi một chuyến đến tỉnh thành hỏi thăm ông thủ trưởng.
Thật ra trước khi ăn tết, ông thủ trưởng đã chân thành mời cô ăn tết cùng ông ấy.
Nhưng cô không muốn cùng vị thủ trưởng hiện đang nắm quyền thế trong tay lui tới quá nhiều, cho nên cô đã nhiều lần cảm ơn mà từ chối, điều này cũng khiến cho lòng cô hơi băn khoăn.
Cô ngồi cả đêm trên xe lửa, trời còn chưa sáng chắc là sẽ đến tỉnh thành, cô vào trong không gian nghỉ ngơi một lát, đợi trời sáng hẳn cô mới cầm quà tặng phong phú đi chúc tết nhà thủ trưởng.
Đây cũng là hứa hẹn sẽ đến thăm thủ trưởng của cô, sẵn tiện kiểm tra sức khỏe giúp ông, cho nên ngài thủ trưởng đương nhiên sẽ ở nhà chờ cô.
Trò chuyện khách sáo một lúc, sau đó cô giúp ông ấy kiểm tra sức khỏe, rồi để lại một bình thuốc bổ dưỡng sinh.
Cô không ở lại ăn trưa vì phải quay về báo cáo, cả vé xe lửa cô cũng đã mua xong rồi.
Dù sao hiện đang là dịp tết, người đi xe lửa cực kỳ đông.
Đường đi từ tỉnh thành quay về huyện không quá xa, ngồi trên xe lửa bốn, năm tiếng là đến.
Chỉ là cô mua vé hạng phổ thông, nên hành khách bình dân rất nhiều.
Ồn ào thì không nói đến đi nhưng cũng gần sang năm mới, người người trở về quê, thăm người thân, mang đủ mọi loại thứ quà cáp.
Phong Tri Ý bị những thứ mùi vị này phả vào gần năm tiếng đồng hồ, cô có cảm giác như mình sắp trở thành thịt quay rồi.
Vất vả lắm mới về đến thị trấn, bời vì ngài thủ trưởng sai người đem cho cô rất nhiêu quà tặng, nên trước mặt nhiều người, Phong Tri Ý cũng ngại không bỏ vào không gian được, nên cô không thể làm gì khác hơn là còng lưng khiêng bao lớn bao nhỏ, chật vật ra khỏi trạm xe lửa.
Không ngờ khi vừa bước ra, cô đã thấy được một thanh niên cao lớn đang mỉm cười, anh mặc áo khoác ngoài quân đội, dáng người cao ngất, bước chân trầm ổn đi về phía cô.
Vốn quen với dáng người của chàng trai cô độc trước đây, nay người đàn ông này lại đột ngột trở nên trầm ổn, cao lớn khiến cho Phong Tri Ý ngẩn cả người, một hồi sau cô mới nhận ra người ta.
"Sao anh lại ở đây?"
Mạnh Tây Châu rất tự nhiên đỡ lấy bao lớn bao nhỏ của cô vác lên người.
"Không phải cô bảo hôm nay trở về sao?"
Cô có nói mình sẽ trở vê từ tỉnh thành đâu! Chuyến xe lửa trở về từ Bắc Kinh sáng sớm nay đã đến rồi, nhưng bây giờ đã là ba bốn giờ rồi, cho nên là...
"Không lẽ anh đã đợi từ sáng sớm tới giờ à?”
"Không có."
Ánh mắt Mạnh Tây Châu né tránh, anh phủ nhận.
"Tôi đến thị trấn có việc, hôm nay định sẽ trở về. Thấy sáng sớm cô chưa về, nên đoán là cô sẽ ghé thăm nhà ngài thủ trưởng."
"Nếu cô phải quay về báo cáo, thì chắc chắn sẽ đến chỗ này, cho nên tiện đường ghé qua một chút."
Phong Tri Ý nhìn một người kiệm lời như anh lại giải thích cặn kẽ như vậy, khóe môi cô mỉm cười, đón nhận ý tốt không được tự nhiên này của anh.
"May là anh tiện đường ghé thăm một chút, nhiều đồ thế này, tôi không biết nên đem về kiểu gì nữa."
Mạnh Tây Châu bị ánh mắt của cô làm cho hơi ngại ngùng, nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng, anh chỉ tay vào một chỗ cách đó không xa.
"Xe đậu bên kia."
Vừa nói, anh vừa vác đồ, vừa dẫn đường.
Phong Tri Ý thoải mái xách theo hai túi nhỏ đi theo, đôi chân thon dài của anh đã bước đi những bước chân trầm ổn vững vàng, đi bộ rất bình thường.
"Chân anh đã khỏe lại rồi sao?"
Mạnh Tây Châu nghiêng đầu nhìn cô, khóe môi không giấu được sự vui mừng, nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng.
"Tốt quát"
Phong Tri ý nhìn dáng đi của anh không bị ảnh hưởng bởi dáng đi khập khiễng trước đây, cô vui vẻ nhìn trên dưới anh một lượt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận