Mạt Thế Xuyên Không Về Thập Niên 70

Chương 156: Hạt Dẻ Đã Bóc

Chương 156: Hạt Dẻ Đã BócChương 156: Hạt Dẻ Đã Bóc
Có qua có lại, lòng tốt của ông thủ trưởng này, cô cũng phải đáp lại, thế nên Phong Tri Ý lại hỏi:
"Bác ơi, ở chỗ mọi người đây có đặc sản gì không? Người nhà nhớ thương như thế, cháu cũng muốn gửi lại chút đồ trong thành phố không có về."
"Nên thế"
Bác Bành võ tay, đồng ý:
"Cũng nên để người nhà biết cháu cũng nhớ thương họ. Tình cảm giữa người với người, phải có qua có lại thì mới dài lâu được. Về phần đặc sản thì..."
Đa số người trong Đại đội của họ đều không phải người dân địa phương, không quen tình hình bên này lắm.
Hơn nữa thức ăn có thể ăn no bụng cũng không nhiều, chứ càng đừng nói tới khái niệm đặc sản này.
Thế nên bác Bành nghĩ một hồi, đề nghị:
"Hay là hái ít thổ sản trên núi đi. Bây giờ các loại hạt dẻ lông, sơn tra, táo gai... đang đúng lúc vào mùa."
"Lát nữa bác sang nhà khác hỏi xem có dưa muối để đổi không, chỗ bác cũng có hũ dưa chuột muối chưa mở đây, lát nữa để bác mang cho cháu."
"Vâng, cháu cảm ơn bác ạ."
Phong Tri Ý cũng đang có ý này:
"Cháu lấy ít kẹo, bánh quy, đường đỏ đường trắng đổi theo giá thị trường, nếu họ bằng lòng thì đổi."
"Được chứ! Chắc chắn sẽ có nhiều người muốn đổi với cháu."
Bác Bành nói xong thì cởi tạp da xuống, đứng dậy:
"Cháu chờ nhé, để bác nói giúp cháu."
Bà ta nói xong thì vội vàng ra ngoài.
Một lúc sau, Phong Tri Ý vừa sửa soạn lại đường đỏ, đường trắng để đi đổi thì bác Bành đã dẫn bốn năm các cô các thím vào, cầm theo sọt, ôm xoong chảo chum vại cùng bước vào sân.
Phong Tri Ý đổi năm hũ dưa muối không dễ hỏng có thể gửi qua đường bưu điện.
Cùng một ít loại thổ sản núi như nấm trên núi, mộc nhĩ, rau dại phơi khô và các loại trái cây dại khác cũng đã đầy hơn nửa giỏ, định hôm nào rảnh sẽ mang lên thị trấn gửi qua đường bưu điện.
Buổi tối cô lại tìm ít gà lôi, thịt thỏ rừng phơi khô hoặc hun khói... đóng gói lại.
Cô còn tìm một hộp thực phẩm chức năng tốt cho sức khỏe, giúp sức khỏe của thủ trưởng tốt hơn chút.
Cuối cùng là thư hồi âm.
Đầu tiên, cô cảm ơn ông thủ trưởng đã trút giận giúp cô, giáo huấn nhà họ Trần.
Lại cảm ơn sự quan tâm và những đồ ông gửi đến, sau đó từ chối lời mời đến ăn Tết cùng ông.
Cuối cùng, liệt kê các món quà cô gửi lại cho ông, tiện kể ít chuyện vui và vụ thu hoạch ở nông thôn, cũng tập trung vào cách sử dụng và tác dụng của thực phẩm chức năng, bảo ông giữ gìn sức khỏe...
Khi viết xong, đang định thu bút, ngoài cửa sổ đột nhiên vang lên hai tiếng 'cốc cốc" cực nhỏ. Nếu không phải đang đêm tĩnh lặng thì có lẽ đã không thể nghe thấy.
Phong Tri Ý giật mình, đứng dậy đẩy cánh cửa sổ ra, một cái sọt nặng đã được nhét vào.
Mà đẳng sau chiếc giỏ chính là Mạnh Tây Châu đứng trong bóng đêm trước cửa sổ, bị ngọn đèn trong phòng chiếu lờ mờ.
"Đây là..."
Phong Tri Ý mở nắp sọt ra nhìn, không ngờ là hạt dẻ lông đã được bóc hết vỏ:
"Anh bóc suốt đêm đấy à?"
"Ừ"
Mạnh Tây Châu đẩy chiếc giỏ vào tay cô:
"Nghe cô nói muốn đổi ít thổ sản núi gửi về cho người nhà, tôi vội lấy ra, chỗ này có đủ không? Không đủ thì để tôi bóc thêm một ít."
Nói xong, anh đang định quay người bỏ đi, lại bị Phong Tri Ý nhanh tay túm lấy cánh tay.
Giờ hạt dẻ lông chỉ có thể dùng tay tự bóc, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn anh đã có thể bóc ra cả một giỏ như vậy, chắc chắn là không tránh được bị thương.
Cảm thấy anh bị đau đến mức muốn rút tay về theo phản xạ, Phong Tri Ý kéo tay anh đến dưới ngọn đèn nhìn, quả nhiên đôi tay thon dài đẹp de kia của anh đã đầy những vết thương, vết sẹo, cô không nói nên lời:
“Chờ chút!"
Mạnh Tây Châu không hiểu cô định làm gì nhưng vẫn ngoan ngoãn chờ trước cửa sổ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận