Mạt Thế Xuyên Không Về Thập Niên 70

Chương 539: Hai Người Này Chạy Đến Đây Làm Gì?

Chương 539: Hai Người Này Chạy Đến Đây Làm Gì?Chương 539: Hai Người Này Chạy Đến Đây Làm Gì?
Thực tế, bản thân em không hận thù hay yêu thích những người này.
Chỉ là ông Phong không hiểu điều này, vì vậy ông ấy vẫn còn kỳ vọng vào em.
Mạnh Tây Châu lại không hiểu một điều:
"Vậy sao ông nội em lại dẫn theo anh cả nhà họ Thẩm làm việc? Không sợ em không vui?"
"Em ở nhà chăm sóc con hàng ngày, thỉnh thoảng đến trường, giao tiếp đơn giản lắm, có lẽ ông nội nghĩ em không biết chuyện này."
Thực ra Phong Tri Ý không hề để ý, thái độ của cô đối với những đứa trẻ nhà họ Thẩm không có bất kỳ liên quan nào.
Mạnh Tây Châu gật đầu:
"Vậy hôm nay hai người này lại chạy đến làm gì?"
"Biết đâu được."
Phong Tri Ý vừa nói xong, thấy đứa bé đang ngủ bên cạnh nhăn nhó, cựa quậy như sắp khóc, liền vội vã với tay ra nhẹ nhàng vỗ về.
Mạnh Tây Châu nhìn với vẻ ghen tị:
"Giá mà anh nhăn nhó một chút, em cũng quan tâm anh như vậy thì tốt biết mấy."
Anh càng ngày càng nhận ra rằng, đứa bé này chính là tình địch của anh, đối thủ số một!
Phong Tri Ý cười trách anh:
"Đừng nói linh tinh nữa, xem xem đã đến giờ cho bé bú chưa."
Mạnh Tây Châu nhìn đồng hồ trên tủ đầu giường:
"Ừm, gần 9 giờ rồi."
Nghe vậy, Phong Tri Ý ôm đứa bé ngồi dậy, lấy khăn ấm bên cạnh lau sạch rồi cho bé bú:
"Anh cũng đừng ngủ nữa, xuống dưới xem xem chuyện gì, sao họ lâu thế mà vẫn chưa đi? Ông nội chắc đã đi làm, dì Chu có lẽ không giữ được hai người đó đâu."
"Được."
Mạnh Tây Châu đắp cho cô một cái áo rồi mới đứng dậy, mặc quần áo xuống lầu.
Nhưng không bao lâu, anh lại chạy lên, Phong Tri Ý nhìn anh ngạc nhiên:
"Nhanh vậy đã đuổi được họ đi rồi à?"
"Ừm”"
Mạnh Tây Châu tìm quần áo cho Phong Tri Ý và đứa bé, sau đó dọn đẹp tã lót:
"Anh cho họ đạt được mục đích là được."
Phong Tri Ý nghe vậy nhướng lông mày:
"Mục đích gì?"
"Họ nói hôm nay là sinh nhật của ông nội, đến đây để tặng quà mừng thọ."
Mạnh Tây Châu không hài lòng lạnh lùng: "Anh thấy ho không phải đến để tặng quà, mà là đến để "đặt bẫy" cho em. Nên anh cho ho vào nhà, họ liền hài lòng rời đi."
Phong Tri Ý nghe vậy gật đầu hiểu rõ, bởi nếu ông nội cô ở nhà, chắc chắn ông sẽ từ chối và đuổi họ đi, vì thế họ cố tình chọn lúc ông nội không có ở nhà.
Nếu cô giúp ông nội từ chối, đó sẽ là việc kích động mối quan hệ giữa ông cháu họ, không chỉ người ngoài nghe thấy sẽ không tôn trọng, mà có thể còn để lại ấn tượng không tốt trong lòng ông nội.
Dù sao cô cũng chỉ là cháu gái, không có quyền giúp ông từ chối tình cảm của các cháu khác. Điều đó là cô quá đáng.
Nếu cô giữ lại quà, thì cũng coi như là một dấu hiệu chấp nhận họ, và họ sẽ dễ dàng "chiếm lợi" từ ông nội hơn.
Phong Tri Ý cười, thấy đứa bé đã ăn xong, cô đặt bé vào nôi:
"Vậy anh như này là đang giúp họ một tay à?”
"ừ"
Để tránh họ nghĩ rằng đó là vợ anh đang cản trở bọn họ tương thân tương ái, trong lòng Mạnh Tây Châu cảm thấy rất khó chịu.
Thấy cô đã dậy, anh gỡ bỏ chăn ga giường để giặt:
“Hôm nay em định đi học à?”
Phong Tri Ý suy nghĩ về thời khóa biểu:
"Chiêu nay em phải đi."
"Vậy thì...
Mạnh Tây Châu đang định thảo luận về lịch trình hôm nay với cô, thì dì Chu giúp việc, đến gõ cửa, nói là có khách đến thăm.
Hai người nhìn nhau, lại có người đến à?
Hai người tranh thủ thời gian dọn dẹp và xuống lầu, nhưng thấy người ngồi trên ghế sofa phòng khách, đó lại là mẹ Tô Vọng Đình.
Phong Tri Ý ngạc nhiên, nhà họ Phong và nhà họ Tô có quan hệ gì sao?
Khi bà Tô thấy cô, cũng ngạc nhiên,'soạt" một tiếng đứng dậy:
"Sao cô lại ở đây?"
Phong Tri Ý từ từ bước xuống cầu thang:
"Bà đến nhà tôi, còn hỏi tôi tại sao ở đây? Đây là lý lẽ gì vậy?"
Bà Tô sững sờ một chút:
".. Nhà cô à?”
Ngay sau đó, dường như nghĩ ra điều gì đó, bà ta đã nghĩ ra:
"Ồ, hóa ra cô chính là người đang được đồn thổi kia..."
Đoán chừng những lời tiếp theo không phải lời hay, bà ta liền im lặng nhưng ánh mắt vẫn không che giấu được sự khinh bỉ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận