Mạt Thế Xuyên Không Về Thập Niên 70

Chương 625: Ông Cụ Sở Còn Sống Được Bao Lâu?

Chương 625: Ông Cụ Sở Còn Sống Được Bao Lâu?Chương 625: Ông Cụ Sở Còn Sống Được Bao Lâu?
Dù sao khi có kết quả thì mọi người cũng sẽ biết.
Nếu hỏi ông Phong, không chừng ông ấy lại nghĩ nhiều là cô đang tìm hiểu về mẹ ruột của nguyên thân.
Mạnh Tây Châu "ừm' một tiếng, suy nghĩ một chút, cúi đầu hỏi:
"Ông cụ nhà họ Sở còn sống được bao lâu vậy? Lúc em khám cho ông ta em có nhìn ra được gì không? Anh thấy ông ta trông giống như sắp kiệt sức, có vẻ không chống đỡ nổi nữa rồi."
Phong Tri Ý nghĩ đến việc anh có thể sắp làm, nên trả lời thật lòng:
"Theo tình trạng ban đầu của ông ta, có lẽ chỉ còn sống vài ngày nữa thôi. Nhưng em không muốn ông ta qua đời quá gần với lễ mừng thôi nôi của con, nên đã kéo dài thêm vài tháng cho ông ta."
Mạnh Tây Châu nghe mà ngạc nhiên, anh biết vợ mình chỉ khám mạch cho ông ta, hỏi nhanh:
"Em làm gì vậy? Làm sao kéo dài được? Người khác không phát hiện ra sao? Nếu em bị liên lụy thì sao?”
Phong Tri Ý nhìn anh lo lắng thì cười nhẹ:
"Yên tâm đi, không sao đâu, em biết mình đang làm gì. Còn việc em làm gì, sau này em sẽ kể cho anh."
"Ừm”"
Mạnh Tây Châu thấy cô tự tin, biết cô không làm chuyện không chắc chắn, nên yên tâm phần nào:
"Vậy anh không động vào ông ta nữa, để ông ta tận hưởng tháng cuối cùng."
"Dù sao ông ta cũng già rồi, dù là tự nguyện hay bị con cháu tính kế, anh cũng tha thứ cho ông ta.”
Phong Tri Ý nghe và mỉm cười:
Anh định làm gì?"
Mạnh Tây Châu cũng cười, đáp lại giống như lời cô nói trước đó:
"Sau này anh sẽ kể cho em."
Phong Tri Ý: "..."
Nhị Cẩu Tử, người đang ngồi bên cạnh nôi trông chừng đứa bé, nghe những lời này và liếc họ một cách kỳ lạ vài lần.
Hôm sau, khi Mạnh Tây Châu đi làm, Nhị Cẩu Tử không nhịn được hỏi:
"Chủ nhân, ngài không định ra tay dạy dỗ nhà họ Sở sao? Chỉ để chồng ngài đi, anh ấy có thể gây ra hậu quả gì cho nhà họ Sở chứ? Chắc chỉ là những rắc rối nhỏ không đau không ngứa thôi?"
Phong Tri Ý bồng theo con, ngồi trên tấm thảm, hào hứng mở từng món quà mừng thôi nôi nhận được ngày hôm trước ra:
"Đợi ba ngày đi."
"Đợi ba ngày?”
Nhị Cẩu Tử ngạc nhiên:
"Ý ngài là sao?" "Hôm qua không phải ông Sở nói đó chỉ là chuyện của các thế hệ trẻ trong nhà họ không biết điều sao?"
Phong Tri Ý vẫn mở quà mà không ngẩng đầu:
"Ta đợi xem ông ta có chứng minh điều đó không, cũng như ông ta có đến cửa xin lỗi không."
Nhị Cẩu Tử nghi ngờ phát ra tiếng "À...".
"Nếu họ xin lỗi, thì ngài định tha thứ cho họ à?”
Phong Tri Ý nhẹ nhàng "ừm" một tiếng:
"Nếu họ xin lỗi, thực sự chỉ là một số người xấu trong nhà họ Sở làm, ta sẽ không can thiệp, để chông ta đi đối phó với họ."
Nhị Cẩu Tử bất mãn:
"Họ đã đến nhà mình chọc tức như thế, với ý định xấu xa đến vậy, ngài còn không trả đũa sao? Sao ngài lại dễ bị lừa thế?"
"Nếu ngài không dễ dãi như vậy thì Hứa Lê Hương, cô nữ chính kỳ lạ kia lấy đâu ra can đảm ghét bỏ ngài? Rồi luôn tìm ngài để gây sự chứ?"
Phong Tri Ý nhẹ nhàng mỉm cười:
"Nhị Cẩu Tử, đối với thế giới này, chúng ta là kẻ ngoại lai, mạng sống của ta là một món quà được ban tặng, nên phải biết ơn và khoan dung."
Nhị Cau Tử không he đồng tình, nó phản đối:
"Nhưng nếu không có điều đó thì sao? Nếu nhà họ Sở không xin lỗi, không chứng minh họ không có ý xấu với ngài thì sao?"
"Nếu họ cứ muốn ngài phải vâng lời, phải phục tùng họ? Nếu sau này họ không chịu dừng lại, không bao giờ từ bỏ ý định thì sao?"
"Nếu như không."
Phong Tri Ý ngừng tay một chút, ánh mắt lạnh lùng nhìn lên:
"nếu họ thực sự không thể chứa chấp ta, thì mỗi người sẽ phải dựa vào khả năng của mình để sống trên thế giới này. Ngươi biết mà, khi ta đã ra tay thì không bao giờ để lại dấu vết."
Nhị Cẩu Tử nhìn vẻ mặt lạnh lùng của chủ nhân, nhớ lại những lúc Phong Tri Ý dùng bàn tay nhẹ nhàng làm cho máu chảy thành song.
Vẻ mặt lúc đó cũng giống như bây giờ, cảm giác như lạnh lùng và xa cách, như thể vượt qua thời gian và không gian, thực sự là lạnh lùng và vô tình, coi mạng người như cỏ rác, khiến nó không khỏi rùng mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận