Mạt Thế Xuyên Không Về Thập Niên 70

Chương 316: Chính Thức Dựng Nhà Mới

Chương 316: Chính Thức Dựng Nhà MớiChương 316: Chính Thức Dựng Nhà Mới
"Bác à, bác có nghĩ đến nếu cháu phải dọn đi đột ngột như vậy thì phải ở đâu không? Bác biết là nhà của mấy xã viên khác hoàn toàn không có phòng trống mà."
Bác Bành hơi lúng túng.
"Cháu có thể, có thể trở về kí túc xá của thanh niên trí thức mà."
Phong Tri Ý khẽ cười một tiếng.
"Từ lúc cháu từ điểm thanh niên trí thức dọn ra ngoài đã gần hai năm rồi, ở đó làm gì còn chỗ cho cháu dung thân đâu ạ?”
"Hơn nữa, cho dù là có đi nữa thì cháu ảo não quay trở về như thế này người ta sẽ nói như thế nào? Bác có từng suy nghĩ qua phương diện này hộ cháu không?”
Bác Bành không nói gì, nhưng không có ý muốn bỏ qua, vẫn giữ thái độ "Chuyện sống chết của cô không liên quan gì đến tôi", dù sao thì bà ta vẫn khăng khăng muốn Phong Tri Ý dọn đi.
Phong Tri Ý âm thầm thở dài, nhà họ Bành đã là nơi che mưa che nắng cho cô suốt hơn một năm, giúp cô đỡ phải sống chen chúc trong ký túc xá thanh niên trí thức.
Cô vốn dĩ đã nghĩ rằng đã gặp nhau thì cũng có lúc chia tay, nhưng đúng là vẫn không nể mặt nể mũi như vậy.
Mặc dù không đến mức trở mặt thành thù, nhưng sau này khi gặp nhau trên đường, e rằng cũng không thể chào hỏi nhau đàng hoàng được nữa.
Tình cảm gần hai năm nay, cuối cùng thứ còn đọng lại chỉ là sự khó chịu.
Chẳng biết hai người kia đã cho bác Bành được bao nhiêu lợi ích, lại khiến cho bà ta trở mặt thẳng thừng, đến cả tình cảm hơn một năm nay giữa họ mà bà ta cũng chẳng thèm để ý đến.
Có lẽ trong một tháng này, sự khác biệt quá lớn giữa cô và hai người kia đã khiến bác Bành sinh ra bất mãn với cô.
Lòng người khó đoán.
Thật không hiểu nổi, bác Bành đã sống hơn nửa đời người rồi, chẳng lẽ lại không nhìn ra được, bà ta và Nha Nha chẳng qua chỉ là công cụ để hai người phụ nữ kia đối phó với cô thôi sao?
Vậy mà lại chấp nhận trở thành công cụ của người ta mà không thèm suy tính một chút, vì sao vinh hoa phú quý của người ta, mà người ta lại phải chia bớt cho bà ta chứ?
Làm gì có chuyện dễ ăn như vậy? Có khi chỉ là cạm bẫy không chừng.
Đợi đến lúc hai người kia bỏ đi, cuộc sống của nhà bà ta sẽ trở lại như cũ, Nha Nha ham ăn biếng làm thành tính cùng với lòng ham mê hư vinh, đến lúc đó nên đưa đi đâu đây?
Có điều, mỗi người đều có sự lựa chọn riêng của mình, tuổi của bác Bành còn gấp đôi cô, so với cô, suy nghĩ của bà ta có khi còn thấu đáo hơn.
Cũng có thể, hai người kia không chừng vẫn rất được lòng gia đình bà ta, sau này biết đâu sẽ trở thành người một nhà?
Cho nên, Phong Tri Ý không tự mình đa tình đi nhắc nhở, đỡ cho người ta dèm pha mình khích bác ly gián. Bởi vì cô không muốn chuyện trở nên quá mức ồn ào, khó coi, Phong Tri Ý điềm đạm gật đầu.
"Được, nhưng bác có thể cho cháu một hai ngày được không? Cháu muốn dọn dẹp một chút, chắc là không đến mức bắt cháu phải dọn ra ngoài liền đúng không?”
Ngày hôm qua, cô đã qua nhà thợ mộc Hà xem thử, nhà gỗ nhỏ về cơ bản đã hoàn thành.
Nhưng cắm trụ, dựng phòng ở, dựng vách, lợp ngói có lẽ vẫn còn cần thêm một hai ngày nữa.
Bác Bành vốn dĩ đuối lý, nghe vậy thì vội vàng gật đầu.
"Cũng được, cháu từ từ thu dọn, không cần vội."
Nếu bà ta gấp rút đuổi Phong Tri Ý đi, thì có khả năng bà ta sẽ bị người trong đại đội đâm chọt, chê cười bà ta quá xấu xa.
Phong Tri Ý cười không nói gì, cô thì không gấp, nhưng e rằng hai người kia thì rất gấp.
Hơn nữa, cô cũng chỉ là một kẻ ăn chùa ở chùa, khi bị chủ nhà đuổi đi không cần phải nấn ná mãi không đi, bây giờ cô nên nhanh chóng dựng cho xong ngôi nhà thì hơn.
Phong Tri Ý nhanh chóng chạy đến nhà thợ mộc Hà hỏi xem còn cần bao lâu để có thể làm xong cột nhà, thợ mộc Hà cho biết cột gỗ, ván tường, nóc nhà các thứ đều đã chuẩn bị xong, có thể xây dựng bất cứ lúc nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận