Mạt Thế Xuyên Không Về Thập Niên 70

Chương 118: Gặp Lại Chàng Trai Trầm Ổn Kia

Chương 118: Gặp Lại Chàng Trai Trầm Ổn KiaChương 118: Gặp Lại Chàng Trai Trầm Ổn Kia
Ông cụ trải qua mấy ngày trị liệu, bệnh tình rõ ràng có chuyển biến tốt đẹp, tinh thần cũng tốt hơn một chút, lúc này tâm tình vui vẻ ha hả cười nói:
"Hiện tại bên ngoài rất loạn, suốt ngày đến đấu tố tới lui. Cho người đi theo cháu, cũng là vì an toàn của cháu mà suy nghĩ thôi."
"Cháu là một người dân lương thiện thành thật, có loạn cũng không liên quan đến cháu nhai"
Phong Tri Ý đảo mắt:
"Nếu không thì ngày theo ngày không đi ạ? Nếu không cháu cảm thấy mình giống như một tù nhân vậy, không có thời gian tự do của bản thân."
Trong thực tế, cô muốn bỏ rơi cảnh vệ viên không phải là chuyện khó, nhưng điều này sẽ gây ra sự cảnh giác và nghi ngờ của ông cụ.
Ông cụ trầm ngâm một chút:
"Vậy được. Không có việc gì cố gắng đừng đi dạo bên ngoài, thực sự chán thì chơi ở quanh đây thôi, đừng đi quá xa, cố gắng về nhà trước bữa tối."
"Đã biết ap
Phong Tri Ý lập tức vui vẻ phấn chấn chạy đi.
Thời gian hơn ba tháng, cho dù bị theo dõi một nửa thời gian, vậy cô ít nhất cũng có hơn một tháng thời gian có thể dùng cho việc "đầu cơ trục lợi".
Cô ở trong thị trấn nhỏ một ngày có thể kiếm được mấy trăm đồng, vậy ở trong tỉnh thành lớn bán hơn một tháng, ít nhất cũng có thể trở thành vạn nguyên hộ* nhỉ?
*Vạn nguyên hộ: Hộ gia đình có thu nhập mỗi năm hơn 1 vạn đồng. Có thể hiểu là nhà giàu có, nhiều tiên.
Phong Tri Ý vẫn giống như ở trong thị trấn nhỏ, trước tiên cô tìm hiểu rõ ràng thị trường, sau đó đổi chỗ khác thì đổi tướng mạo đổi thân phận, thành thục đi dạo giữa các chợ đen, bán lương thực đổi tiền đổi phiếu, vui sướng đến mức dường như quên trời quên đất.
Nhưng làm cho cô thấy bất ngờ là, ở tỉnh thành như cá gặp nước lăn lộn hơn một tháng, một ngày ở trên đường cái, vậy mà cô nhìn thấy chàng trai trầm mặc vốn dĩ nên ở Mộng Trang đại đội làm việc kia.
Cô tự nhiên cảm thấy buồn bực, tại sao anh ấy lại tới đây?
Hơn nữa hiện tại đi xa không phải cần giới thư thiệu gì đó sao? Làm sao anh ấy có thể đi ra được? Chẳng lẽ là có việc đến tỉnh thành sao?
Nhưng Phong Tri Ý lặng lẽ đi theo anh một đoạn đường, phát hiện anh chỉ là một đường hoang mang nhìn người khắp nơi, cũng không giống như có mục đích đến làm việc, lại giống như đang tìm người nào đó.
Chẳng lẽ là tới tìm cô?
Không thể nào?I
Phong Tri Ý trong lòng kinh hãi, nhưng càng nhìn càng giống, cô đành phải tránh vào không gian đổi lại dáng vẻ và thân phận vốn có của mình, sau đó giả vờ kinh ngạc khi ngẫu nhiên gặp anh. "0O? Sao anh lại ở đây?"
Chàng trai luôn luôn yên lặng, trâm ổn, ít nói lại tỏ ra háo hức xúc động nắm chặt lấy tay cô. Mặt mũi anh căng thẳng, ánh mắt đen nhánh gắt gao nhìn chằm chằm cô:
"Cô không sao chứ?”
Giọng nói khô khốc, khàn khàn, dường như xuất hiện đầy sự lo lắng.
Nhìn đáy mắt chàng trai vô cùng căng thẳng, lo lắng như vậy, còn có cả người anh phong trần và mệt mỏi, toàn thân bẩn thỉu đến mức không phù hợp với người đi trên đường, lại cố chấp mù mịt quanh quẩn ở đầu đường tìm người.
Ngay lập túc Phong Tri Ý cảm thấy trong lòng vừa ấm áp vừa chua xót:
“Tôi không sao."
Cô đã quên mất, lúc trước mình bị tố cáo "mang đi điều tra".
Nhưng cho tới bây giờ cô chưa từng nghĩ tới, chàng trai lại lo lắng cho mình như vậy, thậm chí không biết nghĩ biện pháp gì mà lại ngàn dặm đến tìm mình.
Phong Tri Ý chỉ cảm thấy hốc mắt có chút nóng, mũi có chút chua xót, trong lòng mềm mại lại ấm áp.
Nhìn môi anh khô nứt nẻ, cô vội vàng nhìn bốn phía, sau đó cầm cổ tay anh, kéo anh đi về phía nhà hàng quốc doanh bên cạnh:
"Đi, chúng ta đi ăn cơm trước đã."
Bạn cần đăng nhập để bình luận