Mạt Thế Xuyên Không Về Thập Niên 70

Chương 380: Đạo Nghĩa Của Anh Ta Đâu?

Chương 380: Đạo Nghĩa Của Anh Ta Đâu?Chương 380: Đạo Nghĩa Của Anh Ta Đâu?
Phong Tri Ý từ từ nở nụ cười, anh chàng nam chính này rốt cuộc có tầm nhìn nào thế nhỉ, cả ngày chỉ biết đến địa vị, lợi ích và quyền lực, chỉ biết mải mê chạy theo chúng?
Đạo nghĩa của anh ta đâu? Nhân đức đâu? Phẩm cách chính trực của anh ta đâu?
Làm nam chính mà lại không có những thứ này sao?
Triệu Học Binh nhịn khi thấy sự châm biếm trong mắt Phong Tri Ý, anh ta dụ dỗ với những lời mời chào hấp dẫn:
"Nếu cô cứu lấy con gái nhà họ Tô, sau này sự nghiệp, công việc muốn gì cũng dễ dàng. Nhưng nếu cô không cứu...'
Giọng anh ta bỗng nặng hơn, như là lời đe dọa:
"Nói cho cùng, chuyện thanh niên trí thức Tô bị người ta đốt nhà, nếu điều tra kỹ càng, cũng có quan hệ mật thiết với cô."
"Cô không sợ nhà họ Tô sau này tính sổ sao? Cô có đủ sức chịu đựng cơn thịnh nộ của cả nhà họ Tô không?”
"Hơn nữa, còn có nhà mẹ đẻ của bà Tô, họ nắm giữ toàn bộ lực lượng quân đội đấy."
Nghe Triệu Học Binh nói với mình như thế, một loạt hăm dọa và lợi dụng, Phong Tri Ý từ từ cười nhưng vẻ mặt có chút xấu xa, cô quay sang hỏi bà Tô:
"Nghe nói con gái bà bị gãy một chân à?”
Trước khi khuôn mặt bà Tô thay đổi đột ngột trở nên khó coi, Phong Tri Ý nhanh chóng nói:
"Tôi có cách nối lại chân cho cô ta, bà có muốn không?”
Khuôn mặt bà Tô trở nên xấu xí và méo mó, ngay lập tức có vẻ hơi ghê rợn:
"Vấn đề này, tốt nhất là cô đừng nên đem ra đùa cợt!"
“Tôi không đùa."
Phong Tri Ý nghiêm túc lại:
"Tôi chỉ hỏi bà có muốn hay không?"
Dù bà Tô cảm thấy điều này là vô lý và không thể, nhưng nghĩ đến hình ảnh con gái mình chỉ còn một chân, cuối cùng vẫn không kìm nén được sự hy vọng:
"Cô có cách à?
Phong Tri Ý nhẹ nhàng chỉ vào đôi chân dài của Triệu Học Binh:
"Cắt chân của anh ta ra, gắn vào cho con gái bà."
Triệu Học Binh lập tức không thể tin nổi:
"Thanh niên trí thức Trần!!!"
Bà Tô cũng tức giận không thể che giấu được:
"Cuối cùng cô còn là con người không? Lại dùng chuyện này để đùa cợt!"
Phong Tri Ý nghiêm sắc mặt, nói rất nghiêm túc và chân thành: "Tôi không đùa đâu! Nếu tôi không làm được, tôi sẽ đền đôi chân này cho con gái bà, thế nào?”
Thấy Phong Tri Ý nói một cách quả quyết như vậy, bà Tô ngây ra, do dự, nghi ngờ:
"Vậy, tôi có thể tìm đến bệnh viện xin chân giả từ người hiến tạng không?”
"Không!"
Phong Tri Ý không giấu đi ác ý, nhìn chằm chằm vào đôi chân của Triệu Học Binh:
"Chỉ có chân của anh ta mới được!"
Nhìn thấy bà Tô cũng nhìn sang mình, Triệu Học Binh cảm thấy lạnh sống lưng.
Anh ta lập tức đổ mồ hôi lạnh, mắt đầy sự kinh hoàng và tức giận đến nỗi như muốn chảy máu, cắn răng đầy oán hận nói:
"Thanh niên trí thức Trân! Sao cô lại độc ác như thế? Tôi có thù hận gì với cô đâu?”
Phong Tri Ý cười nhẹ như gió mùa xuân:
"Đúng thế, ai bảo anh cứ hết lần này đến lần khác muốn lợi dụng tôi? Nếu không cho anh biết tay thì anh cứ nghĩ tôi dễ bị bắt nạt phải không?”
"Bây giờ tôi đang công khai đối phó với anh đấy, thế nào? Tôi không giống anh, chỉ biết làm chuyện tiểu nhân, đâm sau lưng người khác đâu."
Triệu Học Binh sững sờ, ngay sau đó gương mặt cứng đờ không chịu thừa nhận:
“Tôi lợi dụng cô khi nào?”
Phong Tri Ý nhếch mép cười nhạt:
"Có hay không thì anh tự biết, đừng coi mọi người xung quanh là đồ ngốc. Với trí thông minh mà anh thể hiện ra thì tôi thấy nó như một trò hề mà thôi!"
"Côt"
Triệu Học Binh nhìn chằm chằm vào Phong Tri Ý, gần như muốn tát cô một cái!
Bạn cần đăng nhập để bình luận