Mạt Thế Xuyên Không Về Thập Niên 70

Chương 596: Vì Vợ Anh Thích Ma

Chương 596: Vì Vợ Anh Thích MaChương 596: Vì Vợ Anh Thích Ma
"Ừm."
Mạnh Tây Châu cũng nhận ra, cô thực sự không bị ảnh hưởng gì, anh kéo tay cô nhéo nhẹ:
"Chỉ mới ra ngoài một lúc, đã lạnh thế này rồi, để anh sưởi ấm cho em."
Nói xong, anh vén gấu áo của mình lên, đặt cả hai tay cô sát vào bụng dưới của mình, còn hít một hơi lớn:
"Ui, lạnh thật đấy!"
Phong Tri Ý cười nhẹ, không ngần ngại sưởi ấm lòng bàn tay, sau đó lại đặt tay lên lưng anh sưởi ấm, còn chà xát nhẹ:
"Sao mùa đông mà anh vẫn còn cơ bụng nhỉ? Cũng không thấy anh tập luyện bao giờ mà."
Mạnh Tây Châu ôm cô vào lòng:
"Vì vợ anh thích mài"
Phong Tri Ý tựa vào lòng anh, ngửa mặt lên hỏi:
"Em nói em thích bao giờ?”
Mạnh Tây Châu cúi xuống nói nhẹ bên tai cô:
"Em đã nói bằng ánh mắt đó."
Phong Tri Ý liền không vui véo eo anh một cái, véo đến nỗi Mạnh Tây Châu phải "ui" một tiếng, vội vàng van xin:
"Em yêu, sưởi ấm trong nách anh ý, chỗ đó ấm áp."
“Anh không sợ nhột à?”
Mặc dù nói vậy, Phong Tri Ý vẫn không ngần ngại chìa tay qua.
Mạnh Tây Châu ôm chặt cả hai tay cô, như muốn truyền hết nhiệt độ cơ thể mình cho cô:
"Không sao, miễn là em không cù anh là được."
Chờ đôi tay của Phong Tri Ý hoàn toàn ấm lên, cặp vợ chồng mới xuống lầu.
Mạnh Tây Châu tiếp tục bận rộn trong bếp, còn Phong Tri Ý tiếp tục ôm con viết câu đối, không khí cả nhà vui vẻ đón Tết không hề bị ảnh hưởng.
Bận rộn đến chiều tối, cửa sổ đối liên và mọi thứ đã được chuẩn bị xong, bữa tối Tết cũng đã sẵn sàng.
Cả nhà ngồi quây quần bên bàn ăn chuẩn bị bắt đầu bữa tất niên, thì cánh cổng lại bị gõ.
Phong Tri Ý nhíu mày, Mạnh Tây Châu vội vàng đứng dậy an ủi cô:
"Để Anh đi xem, nghe tiếng gõ cửa cũng khá lịch sự, có lẽ không phải ai đến làm phiền."
"Ừm."
Phong Tri Ý để anh đi, cô đặt đứa bé vào ghế mềm, chuẩn bị ăn cơm.
Người cảnh vệ bưng súp từ bếp đến cũng vội vàng ngồi xuống ăn, Mạnh Tây Châu dẫn ông Phong và cậu bé gây đen vào nhà.
Phong Tri Ý nhìn thấy bất ngờ, vội vàng đứng dậy đón: "Ông nội, sao ông lại đến đây?!"
Ông Phong cười hiền từ có chút cô đơn và lạnh lẽo:
"Nhà không có ai, ông đến đây để có bữa cơm sum họp."
Nhà họ Phong không có ai? Làm sao vào dịp Tết như thế này mà nhà lại không có ai?
Phong Tri Ý nhanh chóng che giấu sự nghi ngờ của mình, vội vàng mời ông Phong ngồi chỗ cao:
"Thế thì tốt quá! Chúng cháu đang thiếu đi sự náo nhiệt của ông đây! Mời ông, mời ngồi đây này."
Ông Phong gật đầu chào nhẹ nhàng với người cảnh vệ đang chào mình, sau đó ngồi xuống ghế chủ tọa.
Nhìn cậu bé gầy đen mà ông dắt vào, vừa định mở lời thì Phong Tri Ý đã vội vàng đến ôm lấy đứa trẻ:
"Ông nội cứ ngồi đi ạ, cháu sẽ chăm sóc cho bé này."
Nói xong, cô yêu cầu Mạnh Tây Châu thêm một ghế bên cạnh bàn ăn, và đặt đứa bé lên đó.
Dù cô không ưa cha Phong và Hứa Lê Hương, nhưng lại không có cảm tình hay ác cảm gì với đứa bé này.
Thậm chí cô còn hơi thương xót cho số phận xui xẻo, đáng thương của nó vì không chọn được cha mẹ tốt.
Nhưng khi thấy đầu ngón tay của cậu bé có chút đen đen, có lẽ vì ăn cam nên ngón tay còn hơi vàng, và khớp ngón tay có nhiều vết nứt do rét, trông không mấy đẹp mắt, cô liền nói nhỏ với người cảnh vệ bên cạnh:
"Anh bế cậu bé đi rửa tay bằng nước nóng cho ấm, không thì tay bé lạnh quá có thể sẽ không cầm được thìa."
Cô không có cảm tình với Hứa Lê Hương và cha Phong, và cũng không thể thân thiết với đứa bé này.
Dù không đến nỗi đẩy hết sự không hài lòng lên bé, nhưng cũng không muốn tiếp xúc nhiều với bé để tránh rắc rối.
Cảnh vệ viên thường xuyên ăn cùng họ, biết rằng Phong Tri Ý có thói quen rửa tay trước khi ăn.
Nên ngay khi thấy đứa bé, anh ta hiểu ý của Phong Tri Ý là muốn anh ta dẫn bé đi rửa tay, liền gật đầu và dẫn bé đi ngay.
Mạnh Tây Châu cũng lấy một vài chai rượu, thảo luận với ông Phong xem có nên mở một chai không.
Bạn cần đăng nhập để bình luận