Mạt Thế Xuyên Không Về Thập Niên 70

Chương 304: Tô Vọng Thư Và Đỗ Nhược Lan Xuống Nông Thôn

Chương 304: Tô Vọng Thư Và Đỗ Nhược Lan Xuống Nông ThônChương 304: Tô Vọng Thư Và Đỗ Nhược Lan Xuống Nông Thôn
Nói xong, cô xoay người bước vào sân, thấy Phạm Khải Minh cùng mọi người đang tiến lại chào đón.
"Có người mới đến à?"
Phong Tri Ý khẽ gật đầu, biến mất không dấu vết trong đám nữ thanh niên trí thức, cô thấp giọng hỏi Lý Yến Hoa hôm nay họ có muốn đi đào rau dại trên núi không.
Lục Giai Lương liếc nhìn khuôn mặt có phần lạnh lùng của Phong Tri Ý, sau đó nhìn thấy một chiếc ô tô với rất nhiều người đang chờ đợi ở cửa, anh ta mỉm cười và đi lên cùng Phạm Khải Minh cùng những người khác:
"Thế trận lớn như vậy, là một nhân vật lớn nào đến đây thị sát à?"
Tô Vọng Đình bỗng nhiên có chút xấu hổ:
"Không phải, tôi về doanh trại quân đội gần đây, nên thuận tiện đưa em gái tôi đến luôn."
Vừa nói, anh ta vừa giới thiệu với mọi người hai nữ thanh niên trí thức mà mình đưa đến, một người là em gái anh ta tên là Tô Vọng Thư, người còn lại tên là Đỗ Nhược Lan.
Phong Tri Ý nghe xong có vẻ sửng sốt, cô ta họ Đỗ? Là họ của cô bé nhìn thấy cô trước đó và từ đó, bà mẹ kỳ cục của nguyên thân đã xuất hiện.
Chẳng lẽ cô bé này là người của nhà họ Đỗ? Và người phụ nữ kia đã kết hôn với gia đình họ Đỗ?
Phạm Khải Minh có vẻ ngạc nhiên:
"Chỉ có hai nữ thanh niên trí thức thôi à?"
Lúc này, đại đội trưởng sau khi nghe tin đã đến, đẩy đám đông ra và nói:
"Đúng vậy, năm nay chỉ có mười hai thanh niên có trí thức được phân đến. Hai ngày trước không phải đã có bốn người đến sao? Chỉ còn lại hai người này."
"Những người còn lại đã được chuyển sang cho các lữ đoàn sản xuất khác rồi."
Lý Yến Hoa, người thuộc lớp đàn chị trong nhóm nữ thanh niên trí thức tiến tới và nói:
"Ký túc xá dành cho nữ của chúng tôi không đủ giường. Đại đội trưởng, ông có thể sắp xếp một chút không?”
"Việc này tôi đã sắp xếp rồi, lát nữa sẽ có người đưa tới cho các cô."
Đại đội trưởng hỏi tình hình của họ:
"Hiện tại trong ký túc xá của nữ thanh niên trí thức có mười người..."
Chợt nhớ tới Hạ Mai đã mất, ông lập tức đổi ý:
"Có chín nữ thanh niên trí thức phải không?”
Lý Yến Hoa lắc đầu:
"Trân Tố Tố và Chu Mạn Mạn không ở trong điểm thanh niên trí thức. Hiện tại tổng cộng có năm người, cộng thêm hai người mới đến hôm nay là bảy người, bên trong chỉ có năm giường, còn thiếu hai giường."
"Được rồi, khi về tôi sẽ bảo người mang đến."
Đại đội trưởng nói xong quay sang hỏi Phạm Khải Minh:
"Ký túc xá nam thanh niên trí thức thì sao?” "Nếu không có thêm người, chúng tôi sẽ không thiếu giường."
Phạm Khải Minh lo lắng:
"Chỗ nấu nướng quá nhỏ, khiến việc nấu ăn cho hơn mười người phải chia làm nhiều lần, ảnh hưởng nghiêm trọng đến công việc. Vấn đề này, có cách nào giải quyết không?"
"Vấn đề này..."
Đại đội trưởng tạm thời cũng chưa nghĩ ra được biện pháp nào tốt:
"Để tôi xem xét có cần xây thêm một cái bếp nữa hay không, tôi sẽ nhanh chóng sắp xếp."
Sau đó ông ta quay sang hai người mới đến nói:
"Nếu hai cô không có vấn đề gì thì cứ ổn định chỗ ở trước đi, tôi sẽ nhờ tổ sản xuất đưa thức ăn đến cho các cô.'
Nói xong, ông ta lại vội vã rời đi.
Phong Tri Ý thấy có lẽ mọi người sẽ không đi lên núi hái rau dại nữa, nên quyết định tự mình đi vào núi sâu.
Lúc cô vừa lặng lẽ rời đi thì Tô Vọng Đình vội vàng đuổi theo:
"Có phải cô vẫn đang giận về những chuyện trước đây ở Bắc Kinh không? Xin lỗi, tôi thay mặt cho mẹ và em gái mình xin lỗi cô."
Anh ta chỉ muốn giới thiệu em gái mình với cô, và muốn hóa giải mối quan hệ căng thẳng giữa họ mà thôi.
Phong Tri Ý mỉm cười và thành thật nói:
"Không phải là tôi đang giận, mà là chỉ đơn giản tôi không muốn tiếp xúc với những người có quyền lực như anh..."
"Anhl"
Lời còn chưa dứt, Tô Vọng Thư đã chạy tới ôm chặt lấy tay của Tô Vọng Đình.
Cô ta ở sau lưng Tô Vọng Đình cực kỳ chán ghét mà trừng mắt nhìn Phong Chi Ý.
Bạn cần đăng nhập để bình luận