Mạt Thế Xuyên Không Về Thập Niên 70

Chương 264: Đánh Cuộc

Chương 264: Đánh CuộcChương 264: Đánh Cuộc
Ông cụ thấy Phong Tri Ý nở nụ cười với ánh mắt ôn hòa, như là có thể nhìn thấu suy nghĩ của ông thì lập tức há mồm uống.
Dù sao nếu ông không uống, ông cũng không sống được bao lâu, không bằng đánh cược một lần.
Uống thuốc xong, ông thủ trưởng ở bên ngoài nhắc nhở.
"Sắp tới lúc phải đi rồi."
Thấy ông thủ trưởng bước vào, ông cụ lập tức cầm lọ thuốc, lẳng lặng nhét vào trong chăn.
Dáng vẻ cực kỳ uể oải mà nhắm mắt lại, có chút dáng vẻ như không rõ sống chất.
Ông thủ trưởng tranh thủ thời gian nói:
"Lão điên, ông cố gắng chống đỡ cho tốt, lần sau tôi lại tìm cơ hội mang con bé sang đây thăm ông."
Dứt lời, bên ngoài có tiếng bước chân đi tới.
Ông cụ mở mắt ra, không có sức lực nhìn phía ông thủ trưởng mà gật đầu.
Sau đó, có người gõ cửa, nhắc nhở bọn họ đã hết giờ thăm bệnh.
Hôm nay tình hình không ổn, thân phận ông thủ trưởng cũng không tiện dừng ở thành phố, hơn nữa ông không có nhiều thời gian, còn có một đống quân vụ đang chờ xử lý.
Cho nên từ bệnh viện ra ngoài, ông thủ trưởng đưa Phong Tri Ý đi thẳng không ngừng nghỉ quay về trạm xe lửa, ngồi chuyến xe lửa gân nhất quay ve tỉnh thành.
Chỉ là, vừa đến trạm xe lửa thì thấy Mạnh Tây Châu đứng đón, ánh mắt Phong Tri Ý sáng lên, ngạc nhiên hỏi:
"Sao anh lại ở đây?"
Mạnh Tây Châu mím môi cười cười, anh cầm lấy hành lý trong tay cô, lại đưa mắt nhìn cô một cái, sau đó hướng phía ông thủ trưởng gật đầu chào.
"Xe lửa còn nửa giờ nữa mới hoàn thành, do phải kiểm tra trước khi lên xe. Cực khổ cho ngài đi đường mệt mỏi rồi, chỉ có thể dùng bữa trưa ở trên xe thôi ạ."
Ông thủ trưởng nhìn dáng vẻ của anh với Phong Tri Ý rồi cảm ơn anh, mắt vui vẻ khẽ gật đầu, đưa chân hướng trong nhà ga đi.
"Đi thôi, chuyện ở bên ngày của cậu cũng coi như là xong rồi."
Mạnh Tây Châu cùng Phong Tri Ý đi theo sau ông.
"Vâng, tối hôm qua là nhóm cuối cùng rồi. Dự định là sáng hôm nay trở về, nhưng nghe nói ngày hôm nay hai người muốn quay về."
Ông thủ trưởng bước đi vội vã khẽ gật đầu, hứng thú nhìn anh một cái.
"Vậy cậu cố ý chờ chúng ta cùng về à?"
Đối diện với ánh mắt có chút trêu đùa của ông thủ trưởng, Mạnh Tây Châu ngượng ngùng, mím môi, cúi mặt, nhưng lại thản nhiên thừa nhận.
"Đúng vậy."
Phong Tri Ý ở một bên nghe hai người đùa nhau, nói những chuyện cô không biết, cô trừng mắt nhìn, không nói chuyện.
Sau đó lên xe lửa, Cạnh Tây Châu cùng với lính canh gác đều bận rộn mang vác, để hai người nghỉ ngơi, sau đó lại bận rộn lấy nước, mua cơm.
Ăn cơm xong, đã hơn ba giờ chiều.
Dù sao ông thủ trưởng tuổi tác đã cao, suốt đêm chạy đi chạy lại không ngừng không tránh khỏi mệt mỏi nên đi vào giường nằm nghỉ.
Mạnh Tây Châu lúc này mới ngồi xuống cạnh Phong Tri Ý, nhỏ giọng hỏi.
"Cô có mệt không? Có đi nghỉ ngơi chút không?”
Phong Tri Ý lắc đầu.
"Không cần đâu. Tối hôm qua tôi cũng đi giường nằm đến, đã ngủ được một giấc rồi."
Hơn nữa đoạn đường đi này, ngoài việc chạy một chút, mọi thứ trên đường đều có người chuẩn bị, hầu như cô chỉ việc há mồm đợi cơm, có cái gì để mệt đâu.
Mạnh Tây Châu nhìn cô thấy sắc mặt hồng hào, tinh thần tỉnh táo, nên yên tâm mà gật đầu, lúc này ánh mắt anh mới từ từ nhìn cô một lượt.
"Hình như cô có hơi gầy một chút."
"Thật sao?”
Phong Tri Ý không cảm thấy vậy.
"Có thể là do tôi cao hơn chút, nên mới có vẻ gây hơn."
"Đúng vậy."
Mạnh Tây Châu vui vẻ, mỉm cười gật đầu, lúc đầu gặp mặt anh ấy phát hiện, Phong Tri Ý đi bên cạnh mình, cao đến bả vai rồi.
"Lại lớn hơn một chút rồi."
Không chỉ có vóc dáng cao hơn, còn phát triển hơn, sự non nớt ngây ngô trên mặt đã giảm đi không ít.
Nói đến điều này, Phong Tri Ý nhìn anh từ trên xuống dưới, nghĩ người gầy là anh mới đúng.
"Anh mới gay mà còn đen nữa."
Bạn cần đăng nhập để bình luận