Mạt Thế Xuyên Không Về Thập Niên 70

Chương 168: Sợ Chiêu Hư Nhà Bác Bành

Chương 168: Sợ Chiêu Hư Nhà Bác BànhChương 168: Sợ Chiêu Hư Nhà Bác Bành
Cô không muốn chịu khổ hoặc bị nhiễm phải khi sống chung với họ, vì vậy cô đã chuẩn bị thuốc mỡ trộn với xà phòng để gội đầu và tắm.
Bằng cách này, chưa kể đến cô bé Bành Nha Nha, người yêu thích sự sạch sẽ và sắc đẹp, ngay cả bác Bành trông cũng sạch sẽ hơn rất nhiều.
Về phần thịt, đó thực sự là thứ mà lần trước lão thủ trưởng gửi cho cô.
Sợ không ăn sẽ bị hỏng, nên thỉnh thoảng cô lại nhờ bác Bành nấu một bữa, từ trước đến nay chưa bao giờ cô chủ động đi mua thịt.
Thứ nhất, cô không muốn thu hút sự chú ý, thứ hai, cô không muốn làm ơn mắc oán, sợ chiều hư bác Bành và Nha Nha.
Mọi người nghe xong vẫn còn ghen tị, có người không nhịn được mà bắt đầu đào góc tường:
"Thanh niên trí thức Trần, sang năm cô có tiếp tục kết nhóm không? Cô vẫn ở nhà bác Bành chứ?”
"Đúng vậy!"
Phong Tri Ý dường như không có suy nghĩ gì gật đầu, lại lần nữa chặn ngang suy nghĩ của đối phương:
"Bác ấy cho cháu ở riêng có một căn phòng!"
Đối phương lập tức không nói nên lời, con cái của mình đông đến mức gần như không có chỗ ở, huống chỉ là nhường phòng riêng cho người khác?
Con dâu nhà họ Phương đang ở phía sau đám đông bĩu môi thì thâm với chị Chu Tam ở bên cạnh:
"Thím Bành thật may mắn! Nha Nha nhà thím ấy trước đây nhìn không ra làm sao. Vừa đen vừa gầy, so với hai cô con gái nhà cô còn thảm hơn nhiều."
Vừa nói, cô ta vừa hất cằm về phía trước:
"Nhưng cô nhìn bây giờ xem, con bé không chỉ trở nên xinh đẹp và sạch sẽ hơn mà còn rất hiểu chuyện và lễ phép!"
"Tôi đoán là con bé đã học hỏi từ thanh niên trí thức Trân đấy. Học được giống như một cô gái trong thành phố! Nhìn thuận mắt hơn nhiều rồi!"
Chị Chu Tam có vẻ lơ đãng nói "Ừm" một tiếng.
Con dâu nhà họ Phương đảo mắt, tự nhiên nhớ tới điều gì đó liên hỏi:
"Không phải trước đây cô ta tìm cô để kết nhóm sao? Tại sao cô lại không đồng ý? Chẳng phải cô cũng còn một phòng trống sao? Sao cô không để thanh niên trí thức Trân vào ở để giúp đỡ mình?"
Nói xong cô ta phân tích:
"Không phải cô mỗi tháng được mười đồng tiền trợ cấp, còn bị lão già kia cầm đi một nửa. Chính ông ta cũng phải dùng thì cô còn được bao nhiều? Hai đồng? Ba đồng? Cô còn có hai đứa trả cần nuôi đấy! Cô không sợ vất vả à?! Cô xem hai đứa trả nhà cô xem, trên người có bao nhiêu lạng thịt chứ?”
Chị Chu Tam mím môi:
"Tại trước đây tôi nghe nói cô ta không dễ sống chung."
Hàng ngày chị ta phải chạy đi làm và chăm sóc hai đứa con đã rất mệt mỏi rồi, làm sao có thể nhận một cô chủ nhỏ về để hầu hạ nữa chứ? "Ôi trời!"
Con dâu nhà họ Phương đau lòng nói:
"Cái miệng ba hoa đó có thể tin được bao nhiêu chứ? Có lẽ là ghen tị với sự giàu có và hào phóng của thanh niên trí thức Trân nên mới nói bậy nói bại!"
"Nếu như thanh niên trí thức Trần không tốt, thì làm sao cô ấy có thể giúp bác Bành được, không phải người thân hay bạn bè mà chăm sóc Nha Nha một cách đàng hoàng như vậy?”
"Nhìn áo khoác và quần của Nha Nha, tôi nghe nói chúng được làm từ quần áo cũ của thanh niên trí thức Trần đấy! Nhưng chất liệu thì vừa tốt mà lại không có miếng vá nào thì làm sao có thể coi là quần áo cũ được?"
"Chúng là do thanh niên trí thức Trần tặng đó! Nghe nói được tặng mấy món lận."
Nói xong, con dâu nhà họ Phương liền so sánh:
"Hai cô con gái của cô chắc là dùng chung ba cái áo và ba chiếc quần để thay nhau giặt nhỉ?"
Vẻ mặt chị Chu Tam hơi tiếc nuối:
"Tôi cũng không thể lợi dụng người ta được, người ta cũng không phải kẻ ngốc."
"Cái này tình là lợi dụng gì chứt”
Con dâu nhà họ Phương phản đối:
"Đây là ngón tay của người ta bị hở, cuối cùng cũng sẽ bị lọt mất, vậy lọt vào tay người cần nó không tốt hơn sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận