Mạt Thế Xuyên Không Về Thập Niên 70

Chương 245: Để Tôi Đi Cho

Chương 245: Để Tôi Đi ChoChương 245: Để Tôi Đi Cho
"Tôi đi cho, tôi thấy cô hôm nay có vẻ rất yếu, đừng ra ngoài dính mưa. Nếu như thêm người bị bệnh nữa sẽ khó thu xếp."
Nói xong cô ta quay đầu gọi Hàn Chiêu Đệ đang im lặng ở trong góc.
"Cô đi cùng với tôi đi. Dù sao thì tôi với cô có quần áo để thay, bị ướt có thể trở về thay quần áo."
"Nếu không người khác mặc quần áo ướt sũng cả đêm, chờ gió thổi khô sẽ rất khó chịu. Bây giờ trời mưa cũng không thể khô được."
Hơn nữa trong số các nữ thanh niên trí thức, nhìn qua thì Hàn Chiêu Đệ giống Lý Yến Hoa, có cơ thể tương đối khỏe mạnh, chịu được vất vả.
Nhưng mà Hàn Chiêu Đệ, chưa bao giờ tranh làm việc trước, việc có lợi cũng không dám lấy. Chỉ im lặng, người khác đến bắt nạt cũng sợ hãi không dám nói lời nào.
Thật là, khiến Lý Yến Hoa thấy tội nghiệp nhưng cũng ghét bỏ.
Hàn Chiêu Đệ ngây người một chút, miệng mấp máy, dường như muốn nói cái gì nhưng lại không nói ra.
Cô ta mấp máy môi, cúi đầu giống như rất tủi thân mà đi ra ngoài, nhưng tới cửa chân lại mềm nhữn.
Nếu Phong Tri Ý không nhanh tay le mắt mà đỡ lấy, thì sút chút nữa cô ta đã ngã sấp mặt.
"Cô sao thế?"
Phong Tri Ý vừa hỏi xong thì ngửi thấy một mùi tanh của máu, nhanh nhạy nhìn phía sau cô ta, quả nhiên thấy ướt một mảng lớn, cô ngạc nhiên.
"Cô, cô không dùng cái kia sao?"
Phụ nữ thời đại này hình như là dùng băng vệ sinh? Phong Tri Ý không rõ lắm, không thể làm gì khác hơn là dùng "cái kia" để kín đáo ám chỉ.
Hàn Chiêu Đệ lúng túng, ngượng ngùng đứng lên, cúi thấp đầu, giọng nói hơi đứt quãng:
"Không, không có, buổi chiêu tôi mới thấy, hôm qua nửa đêm chưa kịp mang theo."
"Hả?"
Phong Tri Ý không biết nói gì vào lúc này, từ chiều tới giờ đã biết bao nhiêu thời gian rồi mà cô ta không nghĩ được biện pháp nào để xử lý sao?
Cứ ngốc nghếch chờ đến bây giờ? Cô ta làm cách nào mà chịu được vậy?
Chẳng lẽ doanh trại nhiều phụ nữ như vậy, mà không có cách nào mượn được một cái sao?
Có lẽ nên tự nghĩ biện pháp làm một cái? Cô nhớ thời đại này hình như đều dùng vải để làm nó thì phải?
Một người lớn vậy lại không biết biết một chút nào về chăm sóc bản thân sao?
Phong Tri Ý không biết nên nói gì, Cô đã nói mà, bảo sao trong lều này lại có mùi hôi như vậy? Hóa ra là bị trộn lẫn cả mùi này!
Phong Tri Ý chịu đựng, cô không có đồ dùng của thời đại này nên quay sang những người khác hỏi:
"Các cô có ai có không?” Cô biết thật khó để mượn một thứ riêng tư như vậy. Nhưng không thể vì bản thân cô ta ma lảm ảnh hưởng đến cả phòng.
Phụ nữ đều rất nhạy cảm với vấn đề này, nhìn lời nói và hành động Phong Tri Ý, họ hiểu nhưng đều lắc đầu:
"Không có, sáng nay vội quá, không kịp đem theo bất cứ thứ gì."
Lũ ập đến vào giữa đêm, mọi người chỉ lo chạy thoát thân, làm sao nhớ mang theo đồ đạc chứ? Có mang thì cũng chỉ là tiền hoặc phiếu thôi.
Lý Yến Hoa bất cẩn nói:
"Không sao đâu, chờ trời sáng đi vào bếp xé mấy mảnh vải làm thành một cái là được."
Phong Tri Ý nghe vậy khóe miệng hơi bĩu ra, nghĩ như vậy có hợp vệ sinh không?
Tuy nhiên, cô cũng chưa nghĩ ra cách nào tốt hơn nên không nói gì, nhưng vẫn không nhịn được đề nghị với Hàn Chiêu Đệ:
"Cô nghĩ cách rửa sạch đi, không thấy khó chịu sao?"
Nói xong cô quay sang Lý Yến Hoa nói:
"Hay là tôi với cô đi cắt ít lá chuối đi, không nên để cô ấy bị dính nước mưa, sáng mai tôi có thể đi mượn quần áo của bác Bành."
Cô thực sự không muốn ngồi ngốc ở trong cái lêu này hít khí độc.
Hơn nữa, nếu để người khác ra ngoài mưa, mặc quần áo ướt suốt đêm, sau đó đổ bệnh thì rất phiên phức, và người lãnh hậu quả sẽ là những người thanh niên trí thức như cô đây.
Bạn cần đăng nhập để bình luận