Mạt Thế Xuyên Không Về Thập Niên 70

Chương 210: Giặt Đô Do

Chương 210: Giặt Đô DoChương 210: Giặt Đô Do
Phong Tri Ý nghe thấy tiếng bước chân xa dần, hồ nước bên cạnh vọng đến tiếng nước chảy. Cô lách mình đi vào không gian, vội vàng giặt sạch đồ, rồi lại trở ra.
Bên ngoài chỉ mới hai phút trôi qua, Mạnh Tây Châu vẫn còn đang giặt quần ở bờ hồ.
Phong Tri Ý nghe thấy tiếng nước chảy, cả người nhẹ nhàng sạch sẽ, cô không còn cảm thấy lúng túng, xấu hổ nữa, cô thoải mái nằm lên thảm cỏ khô, nhìn quanh sơn động sạch sẽ, ngăn nắp.
Tên nhóc này đối xử với con gái thật ám áp, lại còn sẵn sàng giúp mình giặt quần bẩn mà không hề kêu ca.
Không bao lâu sau, tiếng nước chảy ngừng lại. Phong Tri Ý nghe thấy tiếng bước chân của Mạnh Tây Châu tiến lại gân, anh đứng cách cửa động hơn ba mét.
"Tôi hiện đang giúp cô mang đồ đi phơi nắng, đồ sẽ khô rất nhanh thôi, cô chờ một chút, có lạnh không?”
“Tôi không lạnh."
Phong Tri Ý ngồi dậy, bụi gai quá rậm rạp nên cô không nhìn thấy được tình hình bên ngoài.
“Anh...
"Sao vậy?"
Mạnh Tây Châu thắp một đống lửa, giúp cô phơi quần dưới ánh nắng mặt trời.
Phong Tri Ý vốn muốn hỏi anh, ngày hôm nay nếu như đổi lại là một cô gái khác, vậy thì anh cũng sẽ giúp đỡ cô ấy như thế, đúng không? Nhưng cô ngẫm lại, bất kể câu trả lời là gì thì hình như nó đều không có ý nghĩa gì. Vậy thì, đổi chủ đề.
"Mảng nấm nhỏ anh dẫn tôi đi hái khi nãy, lát nữa chúng ta có đi hái tiếp không?"
Cô cảm thấy không hái thì sẽ rất đáng tiếc, bởi vì có rất nhiều nấm đã bắt đầu thối trong đất rồi.
Mạnh Tây Châu suy nghĩ một lúc.
"Lát nữa cô cứ xuống núi trước, mau trở về xử lý cho tốt đi, sau đó nằm nghỉ ngơi thật tốt, đừng để bản thân quá mệt nhọc, đổi lại tôi sẽ đi hái tiếp. Cô muốn bao nhiêu nấm, đợi buổi tối tôi sẽ đưa cho cô."
"Tôi chỉ cần một ít nấm tươi để nếm vị ngon là được"
Phong Tri Ý chỉ cảm thấy.
"Tôi thấy một mảng nấm lớn như vậy, mọc ở đây không ai thèm hái, rồi bị mục rữa trong đất thì rất lãng phí”
"Ừ"
Giọng nói của Mạnh Tây Châu từ bên ngoài truyền vào.
"Lát nữa tôi quay lại hái, đem ra chợ đen bán rồi chúng ta chia tiền."
Phong Tri Ý buồn cười.
"Anh đi hái nấm, anh bán được thì tiền là của anh, còn chia cho tôi làm chỉ? Tôi có bỏ ra chút công sức nào đâu.'
Mạnh Tây Châu trầm mặc một lúc rồi nói. "Lần trước bán gan rắn, em cũng bỏ công nhưng vẫn chưa chia tiền, lây này là bù lại."
Phong Tri Ý mỉm cười.
"Cái này anh còn băn khoăn sao! Đều là chuyện đã qua rất lâu rồi."
Giọng nói Mạnh Tây Châu đầy ý cười.
"Là cô nói không bỏ sức không chia tiền, vậy thì đương nhiên bỏ sức là phải chia rồi."
Được rồi, nói không lại anh. Phong Tri Ý không thèm cãi với anh nữa.
Cô phát hiện rằng anh chàng này thật bướng bỉnh, cô hết cách để cãi nhau với anh ấy.
Thảnh thơi trong sơn động được một lúc, Mạnh Tây Châu nhắc nhở.
"Được rồi, tôi mang đồ vào cho cô nhé?"
"Được, anh vào đi."
Phong Tri Ý cầm lấy áo của anh, chuẩn bị đổi lấy quần của cô.
Bụi gai được dịch chuyện một chút để lộ ra một cái khe hở. Phong Tri Ý thấy Mạnh Tây Châu đưa lưng về phía sơn động, đầu quay sang một bên, tay thì cầm chiếc quần đã được giặt sạch, hong khô nhét vào.
Nhưng lại rất nhẹ nhàng.
Phong Tri Ý đón lấy, quần được hông khô có chút ấm áp, cô kín đáo đưa áo cho anh.
"Anh chờ tôi một chút."
"Được."
Mạnh Tây Châu nhận lấy áo, an tĩnh chờ đợi ở bên ngoài.
Một lát sau, Phong Tri Ý đã mặc quần áo gọn gàng, cô vẫn mặc chiếc quần cũ đã được giặt vào.
Một là cô không thể phụ lòng anh chàng đã chăm sóc cho mình, hai là cô không thể nào giải thích được mình đổi quần mới ở đâu.
Cô sửa soạn chỉnh đề rồi đẩy bụi gai đi ra ngoài. Mạnh Tây Châu cầm một viên đá cuội đã được nung nóng, rồi dùng áo của mình bọc lấy, đưa cho cô.
"Đau bụng không? Cô dùng cái này để xoa, xoa đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận