Mạt Thế Xuyên Không Về Thập Niên 70

Chương 69: Uống Sữa

Chương 69: Uống SữaChương 69: Uống Sữa
Đây quả thật là một thiếu niên lao động nghèo khổ, Phong Tri Ý không đành lòng đa nghi nữa:
Anh đã ăn chưa?”
Dù sao người ta có như thế nào, thì cũng không có liên quan gì đến cô.
'Ăn rồi."
Giọng nói của chàng trai trong trẻo mát mẻ, giống như nước suối buổi sáng róc rách, còn tràn đầy sức sống, quả thật là một thiếu niên tươi trẻ.
Sợ anh ấy đưa hết đồ ăn ngon cho mình, có qua có lại, Phong Tri Ý lấy từ trong ba lô ra một chai sữa ấm áp, vươn tay qua bên người đưa tới trước mặt anh:
"Vậy anh uống cái này đi."
Chàng trai hơi giật mình một chút, sau đó mới chân chừ đưa tay lên nhận lấy:
"Đây là cái gì?"
Bên ngoài bình có ống hút được Phong Tri Ý bao bọc lớp vải xấu xí mấy lần, nhìn giống như một cái bình nước tâm thường, không quá đặc biệt.
Giọng nói của Phong Tri Ý trong gió giống như đang cười gian xảo:
"Anh uống đi là biết."
Chàng trai nghe giọng điệu ranh mãnh của cô, thì cho rằng cô lại cố ý đùa giỡn mình.
Anh chiều theo mong muốn của cô thử uống một ngụm, ngay lập tức đầy miệng thơm nồng, ngọt ngào. Anh hơi kinh ngạc:
"Đây là, sữa à?"
Ôi, ngay cả sữa cũng biết, chàng trai này quả nhiên không phải là đứa trẻ miền núi không có kiến thức.
Chậc chậc chậc chậc, người có thể trở thành nhân vật phản diện, đúng là không đơn giản!
"Đúng vậy, tôi dùng sữa đặc nấu với nước đấy."
Phong Tri Ý không muốn làm cho người ta hoài nghi sữa đến từ đâu, cô ngẫu nhiên ứng biến nghĩ ra một cái cớ:
"Thế nào? Có ngon không?"
Thật ra đây là do linh thú bò sữa tạo ra trong không gian, tràn ngập linh khí, hương vị tự nhiên và rất bổ dưỡng.
"Ừ, uống ngon."
Chàng trai chỉ uống một ngụm rồi trả lại cho cô luôn:
"Cô giữ lại tự mình uống đi."
Anh đã uống rồi, tôi không thèm đâu."
Giọng nói của Phong Tri Ý đầy chê bai, nói xong cô còn vỗ vỗ ba lô của mình:
"Với lại, tôi vẫn còn."
Chàng trai dừng một chút, rồi lang lặng thu bình về. Cũng không biết đối phương thật sự chê bai mình, hay là cố ý muốn mình uống.
Khi sữa ấm chảy vào dạ dày, làm cho toàn thân giống như sa mạc được tưới nước, toàn tâm toàn ý đều rất thoải mái, vì vậy chàng trai nghiêng về ý sau hơn.
Anh đột nhiên phát hiện, mỗi lân mình cho cô thanh niên trí thức nhỏ đó cái gì, thì cô ấy luôn trả lại mình gấp bội.
Điều này khiến anh dường như bản thân nợ cô ấy càng nhiều hơn nữa.
Từ trước đến nay đều là cả thế giới nợ anh, ngược lại đây là lần đầu tiên anh nợ người khác.
Chàng trai cảm thấy loại cảm giác này rất mới lạ.
Hơn nữa, anh có chút tò mò, cô thanh niên trí thức nhỏ này đối với ai cũng tốt như vậy, hay là chỉ đối với mình tốt như vậy thôi?
Phong Tri Ý ăn sáng xong, cô đưa hộp cơm về phía trước:
"Anh uống xong chưa? Trả lại bình cho tôi."
Bình đó, bên trong là thiết kế cách nhiệt công nghệ cao, không thể để người ta phát hiện ra.
Chàng trai vốn còn đang chậm rãi nhấm nháp thì uống luôn ngụm sữa cuối cùng.
Anh trả lại bình cho cô, lại nhận lấy hộp cơm bỏ vào trong túi vải treo ở đầu xe.
Sau đó, thấy phía sau cả nửa ngày không có tiếng động nào.
Nhân lúc rẽ xe, anh nhanh chóng nhìn về phía sau, phát hiện đối phương đang vui vẻ híp mắt hứng gió thổi, chàng trai mím môi lặng lẽ cười.
Anh ở kiếp trước không có ấn tượng gì đối với cô thanh niên trí thức nhỏ này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận