Mạt Thế Xuyên Không Về Thập Niên 70

Chương 259: Huân Chương Chiến Công Hạng Nhất

Chương 259: Huân Chương Chiến Công Hạng NhấtChương 259: Huân Chương Chiến Công Hạng Nhất
"Không phải cháu cho rằng bệnh dịch được điều trị bằng vaccine phòng bệnh cùng thuốc là có thể đạt hiệu quả, ba đến năm ngày có thể hoàn thiện phác đồ điều trị, nửa tháng là có thể sản xuất số lượng lớn sao?"
Phong Tri Ý ngẩn ngơ, không phải sao?
Trước đây cô không phải là bác sĩ chuyên nghiệp, thật sự không rõ kiến thức này.
Hơn nữa ở mạt thế sau này có thể phối hợp chữa trị khác nhau, người sắp chết có thể sau nửa giờ là lại vui vẻ cười nói rồi.
Cho nên khi đó cô nghĩ, cô dùng thời gian nửa tháng, đến dự đoán trình độ chữa bệnh ở thời đại này đã đủ an toàn rồi, không ngờ lại được đánh giá cao như vậy.
Phong Tri Ý vô cùng kinh ngạc, nhất thời không thể nói ra lời.
Nhưng bác sĩ Uông vẫn còn tiếp tục nói.
"Cháu đừng thấy tôi là một bác sĩ tây y, thật ra nhà của tôi từ triều đại nhà Thanh ban đầu chính là thây thuốc đông y, tổ tiên tôi có vài vị làm chức vụ ngự y trong cung, thậm chí là người đứng đầu viện, gia đình cũng coi như là có học vấn uyên thâm.
"Hơn nữa, tôi từ nhỏ thường thấy nhiều nên cũng bị ảnh hưởng, đọc qua sách đông y không mười nghìn thì cũng đến tám nghìn quyển."
Nhìn mắt Phong Tri Ý dần dần trợn tròn, bác sĩ Uông buồn cười mà nói.
"Cháu nói khi đó cháu lấy đơn thuốc chữa dịch bệnh từ trong sách y cổ, là từ quyển sách nào? Tên tác giả là gì? Nói không chừng tôi còn có bản lẻ, trở về sẽ tìm để xem."
Phong Tri Ý lập tức trợn tròn mắt. Còn tưởng rằng cô có thể mượn cớ sách y cổ "không rõ ràng" để ngụy trang, nhưng không ngờ cô chỉ là một kẻ múa rìu qua mắt thợ.
Trời ạ, cái hố lớn như này, thì gạt nổi ai.
Cô không thể tự cho mình là thông minh ở lĩnh vực chưa quen thuộc, khiến trong nửa phút bị người trong ngành lật tẩy.
Cảm giác chỉ muốn tìm cái hố để chui xuống dưới, cô càng nói thì càng sai.
Cho nên Phong Tri Ý cố gắng ngậm miệng lại, chuyện này cô chưa trải qua sao mà biết được.
Nhìn Phong Tri Ý, người luôn luôn thong dong, bình tĩnh lại sững sờ không nói được gì, ông thủ trưởng cùng bác sĩ Uông lập tức có ý muốn trêu chọc đứa trẻ nhỏ luôn giả vờ chững chạc cho phải khóc thét.
Cảm giác này hai người không nhịn được mà "ha ha ha" cười to.
Phong Tri Ý ấm ức nhìn về phía ông thủ trưởng, khó trách lúc trước bọn họ nghe cô nói mình chỉ biết một chút thuật châm cứu thì không hẹn mà cười to, thì ra đang chê cười mình tự cho mình là thông minh sao?
Ông thủ trưởng không cười nữa.
"Bé ngoan, ta biết cháu băn khoăn, cũng biết cháu thật sự không muốn danh lợi quấn thân, không muốn xuất đầu lộ diện.
"Nhưng có một số việc phát sinh ở trước mặt chúng ta, chúng ta cũng không có cách nào khoanh tay đứng nhìn. Cũng giống như lúc này đây, cháu không phải tới vì muốn làm việc có ích sao?"
Phong Tri Ý mím môi, không biết nên đón nhận như thế nào. Cảm giác như nếu hiện tại cô mở miệng thì sẽ để lộ nhiều sơ hở hơn.
Ông thủ trưởng tiếp tục giải thích:
"Cho nên thân phận chức vị quân y của cháu, cũng là vì lo lắng đến sự băn khoăn của cháu. Một là thuận tiện cho cháu sau này làm nghề y, không cần chú ý nhiều, hai là bất kể trong nhà cháu sau này thế nào, có cái quân công này, chức vị này, sẽ bảo vệ cháu một đời bình an."
Nói xong lời cuối cùng, ông thủ trường gật đầu, giọng nói thận trọng hơn:
"Quan trọng nhất là, công lao này của cháu, thật sự nổi tiếng. Cháu vì nước vì dân mà cống hiến, thì quốc gia sẽ không bạc đãi."
Phong Tri Ý đồng ý nhưng nghĩ nhận lấy thì ngại.
"Thật sự là cháu chưa từng điều chế, đơn thuốc đúng là lấy từ chỗ khác."
Ông thủ trưởng không rầu rĩ vấn đề này như cô.
"Mặc kệ cháu là nhìn thấy hay tự mình nghiên cứu ra, cháu đã đưa ra đơn thuốc chữa bệnh dịch cứu nghìn vạn mạng người là thật. Dù cho cháu chỉ là giật giật ngón tay, đây cũng là công đức vô lượng, có công lao lớn."
Bạn cần đăng nhập để bình luận