Mạt Thế Xuyên Không Về Thập Niên 70

Chuong 109: Nha Ho Vuong Tim Den

Chuong 109: Nha Ho Vuong Tim DenChuong 109: Nha Ho Vuong Tim Den
"Ôi chao, thím Vương cẩn thận cánh cửa một chút, mà có chuyện gì vậy? Còn làm phiền người đích thân tới cửa?"
Bà cụ Vương năm nay đã hơn tám mươi tuổi, ở thời đại này là người sống thọ hiếm có, đa phần mọi người trong thôn đều rất kính trọng bà cụ.
"Tôi tới tìm thanh niên trí thức Trần, thanh niên trí thức Trần có phải ở nhà cô không?”
Bà cụ Vương nói xong thì thấy Phong Tri Ý đi theo phía sau bác Bành, bà cụ vội vàng tiến lên hai bước, một tay cầm lấy tay cô:
"Cháu gái à, lúc nãy sao cháu xoay người một cái liền biến mất? Bà còn chưa kịp cảm ơn cháu!"
"Bà Vương không cần khách sáo đâu ạ."
Phong Tri Ý mỉm cười dịu dàng, nhẹ nhàng nói:
"Chỉ là tiện tay mà thôi, không cần đề ý ạ."
Bà cụ Vương phản đối:
"Tiện tay của cháu nhưng đối với con trai lớn của bà chính là ơn cứu mạng đó."
"Ơn cứu mạng này lớn hơn trời, sao có thể không để ý? Đây chẳng phải là muốn nhà họ Vương bà thành người vong ân phụ nghĩa sao?"
"Phong Tri Ý vội vàng xin lỗi."
"Bà Vương nặng lời rồi al
"Không nặng lời!"
Bà cụ Vương vỗ vỗ tay cô:
"Hôm nay nếu không phải có cháu ở đây, con trai lớn của bà nhất định mất mạng! Cháu cứu mạng con trai lớn của bà, đây chính là đại ân đại đức của nhà họ Vương!"
"Bà lúc ấy cũng chỉ là muốn đánh cuộc một phen mà thôi, làm hết sức mình, nghe theo ý trời."
"Đó cũng là cái phúc của đội trưởng Vương, ông ấy có phúc lớn, không nên mất mạng."
Nếu không phải đội trưởng Vương trước kia có thiện ý với cô, có chút chiếu cố với cô thì cô cũng sẽ không ra tay cứu giúp, đó chỉ là nhân quả tuần hoàn mà thôi.
"Đại ân đại đức này, cháu thật sự thẹn không dám nhận.”
Lời nói hay này làm cho bà cụ mặt mày hớn hở:
"Bà không nghe cháu văn vẻ nho nhã, ơn hiện tại không có cách nào báo đáp, nhưng cám ơn thì nhất định phải có."
"Tối nay gia đình bà mời cháu ăn cơm, cháu phải đến. Bằng không, bà già sắp chết như bà, sau này hổ thẹn ăn không ngon ngủ không yên rồi!"
Phong Tri Ý nghe bà cụ nói như vậy, thì đành phải đáp ứng.
Đợi đến chạng vạng, mới hơn 4 giờ, đúng lúc đội trưởng Vương có thể xuống đất liền dẫn con trai tự mình đến mời cô.
Tuy rằng nói đây là nhà họ Vương làm cơm cám ơn cô, nhưng Phong Tri Ý cảm thấy nếu cô đi tay không đến ăn cơm, thì hình như hơi thất lễ."
"Ngay khi đi qua điểm thanh niên trí thức cách đó không xa, cô bảo cha con đội trưởng Vương chờ một chút, cô chuẩn bị mượn cớ về ký túc xá một chuyến lấy chút đồ mang theo.
Nhưng ai ngờ cô trở lại ký túc xá, phát hiện Hạ Mai không biết trở về từ khi nào lại đang lần mò túi hành lý của côi!
Đối với kiểu hành vi thấp kém này, Phong Tri Ý thật sự là ngay cả cảm xúc tức giận cũng không muốn lãng phí, cô bình tĩnh hỏi:
"Cô đang làm gì vậy?”
Hạ Mai hình hồ bị cô làm giật mình, cô ta giật bắn người, quay đầu lại nhìn thấy Phong Tri Ý, vừa kinh ngạc vừa hoảng sợ:
"Cô, sao cô lại về lúc này?"
Bởi vì từ sau khi Phong Tri Ý không ăn cơm cùng bọn họ, ban ngày cô cơ bản không trở về ký túc xá, đều là trời sáng sáng ra ngoài, vào ban đêm sau khi ăn cơm mới trở về.
Nói xong, cô ta lại vội vàng giải thích:
"Tôi, vừa rồi tôi đi vào thì nhìn thấy có một con chuột chạy vào dưới gầm giường của cô, tôi sợ nó chui vào trong túi cắn hỏng đồ của cô, nên muốn giúp cô bắt nó."
"Thật sao?”
Đây là coi thường chỉ số IQ của cô thấp như thế nào vậy? Phong Tri Ý cười nhạt tiến đến gần:
"Cô tìm được chuột chưa?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận