Mạt Thế Xuyên Không Về Thập Niên 70

Chương 195: Về Nhà An Tết

Chương 195: Về Nhà An TếtChương 195: Về Nhà An Tết
"Mấy thứ này là đồ người nhà tôi gửi đến, nhưng tôi sắp về quê ăn tết rồi, không dùng tới nữa, để lại cho anh xài tết nhé."
Đồ mà vị thủ trưởng già vội vàng gửi cho cô ăn tết, tuy rằng là "đồ tốt" trong thế giới này, nhưng mà đối với cô thì nó chỉ là hàng thứ phẩm.
Cô không dùng đến, mà để quá thời hạn thì nó sẽ hư.
Cô để cho nhà bác Bành ba phần, ba phần còn lại thì mang đến đây, còn dư thì cô giữ lại để phòng hờ.
Mạnh Tây Châu nhìn mấy món cô vừa đem ra, đều là những món đồ tốt mà cho dù có tem phiếu cũng khó mà mua được, sao lại không cần dùng đến?
Anh ủ rũ mặt mày, thấp giọng hỏi:
"Chừng nào thì cô trở về?"
"Đại đội ngày hai bảy tháng chạp cho nghỉ."
Phong Tri Ý dự định:
"Ngày hôm đó tôi sẽ về, đã mua vé rồi."
Ngày hai bảy tháng chạp à? Mạnh Tây Châu thâm tính toán, hôm nay cũng là ông công ông táo rồi, chỉ còn lại ba ngày nữa, chân anh vẫn chưa khỏe lại, không kịp quay lại Bắc Kinh mang đồ về cho cô.
Anh chỉ đành đứng dậy, nhấc đệm chăn lên, lấy đồ đã chuẩn bị trước ra đưa cho cô.
"Mấy món đồ ăn này cô mang về ăn tết đi, tôi nghe nói người trong thành phố mua sắm đồ tết thường rất khó khăn."
Những món đồ Phong Tri Ý lấy từ trong sọt ra đưa cho anh đều được cất kỹ. Sau đó, anh lần lượt mang ra hai cái túi lớn, cô nghi hoặc nhận lấy rồi mở ra.
Là chim trĩ, thỏ rừng sấy khô, nấm khô, măng khô và các thổ sản vùng núi khác.
“Anh lấy đâu ra vậy?"
Phong Tri Ý kinh ngạc, bởi vì anh đang dưỡng thương ở chân, nên đã gần hai tháng nay không lên núi.
Mạnh Tây Châu khẽ cười:
“Tích góp trước đây đó.
Từ lần đầu tiên cô gửi đồ về nhà thì anh đã có ý tích trữ sẵn.
Với số lượng thức ăn được cung ứng trong thành phố, cho dù không thiếu tem phiếu, thì cũng sẽ có rất ít.
Anh không biết tình hình nhà cô như thế nào, nhưng nếu đưa cho cô một ít đồ khó kiếm để mang về, thì có thể cả nhà sẽ càng vui mừng, càng thương yêu cô nhiều hơn một chút.
Hơn nữa, khi hết tết, cô cũng có thể ăn dân.
Phong Tri Ý nhìn thấy cái túi không hề nhỏ, cô định lấy ra một ít đồ:
"Vậy anh cũng phải để lại cho mình một chút ăn tết chứ, không cần cho tôi hết đâu."
Chính anh còn đang thiếu ăn thiếu mặc, huống hồ chi mấy thứ này đều là thú rừng, thổ sản miền núi... nhưng mấy thứ này không gian cô đã nuôi được vô số, không hề thiếu. Ngoài ra, vốn dĩ cô không có thứ gọi là nhà hay người nhà.
Mạnh Tây Châu kiên quyết từ chối:
"Không cần, tôi còn giữ lại không ít. Hơn nữa..."
Anh nói xong lướt mắt nhìn qua đống đồ lớn bên cạnh:
"Không phải cô đã cho tôi một đống đồ để ăn tết rồi sao?"
Được rồi, có qua có lại, Phong Tri Ý nghe anh đã nhận đồ của mình, vậy thì cô cũng sẽ nhận lấy phần tâm ý này của anh.
Trở về đưa cho lão thủ trưởng thay anh ấy là được.
"Vậy tôi không khách sáo nữa."
Mạnh Tây Châu hài lòng mỉm cười.
"Ừ"
Bất kể cô tặng cho anh cái gì, anh sẽ không bao giờ vì khách sáo mà khước từ cô.
Phong Tri Ý đem đồ trong bao bỏ vào sọt, sau đó vác lên vai rời đi.
"Tôi về trước đây, trước khi đi, để tôi đem bếp lò qua đây cho anh."
"Không cần đâu."
Mạnh Tây Châu từ chối.
"Cô cứ giữ lại mà dùng!"
"Tôi đi rôi không cần dùng nó đâu!"
Phong Trí Ý kiên quyết nói:
"Phòng anh lạnh như hầm băng vậy, mấy ngày này nhiệt độ vẫn đang xuống thấp, chăn của anh lại không dây, nếu thời tiết còn tiếp tục lạnh hơn nữa, anh sẽ rất dễ bị bệnh đó!"
"Vậy được."
Mạnh Tây Châu không thể làm gì hơn ngoài việc đồng ý, anh tiễn cô ra cửa, không nhịn được liền hỏi:
"Khi nào cô về?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận