Mạt Thế Xuyên Không Về Thập Niên 70

Chuong 75: Di Qua Mo Than

Chuong 75: Di Qua Mo ThanChuong 75: Di Qua Mo Than
"Hình như là sẽ đi vòng qua mỏ than bên kia đúng không?”
"Ừ"
Chàng trai dừng một chút:
"Cô đã từng qua bên này à?”
"Không có, tôi chỉ nghe nói qua."
Tốt xấu gì cô cũng đã tới hơn một tháng, các loại tin tức lớn nhỏ, ít nhiều đều biết một chút:
"Nghe nói trong thôn... Không phải, trong đại đội còn có không ít người đến đào than ở mỏ than kia phải không?”
"Ừ"
Chàng trai trâm mặc một chút:
"Sau này nếu không cần thiết, thì cô không nên đến bên này, bên này không an toàn đâu."
Phong Tri Ý sửng sốt:
"Vì sao không an toàn? Không phải gần nơi này còn có một doanh trại quan đội sao?"
"Mỏ than này khi được phát hiện và đi vào khai thác, đã dẫn tới rất nhiều phần tử bất hợp pháp trộm khai thác than, cho nên mới có thể đặc biệt lập doanh trại quân đội ở đây đó."
Chàng trai giải thích tf mỉ với cô:
"Nhưng mỏ than này quá lớn, lợi ích mê lòng người, tình trạng khai thác trộm nhiều lần không ngừng."
"Những người trộm mỏ than cũng không phải là người tốt, chưa nói đến việc họ thường xuyên cướp người qua đường, còn có bắt được đồng chí nữ đi đơn độc là kéo vào trong rừng..."
Dường như là ý thức được mình nói chuyện không tốt, chàng trai dừng lại không nói nữa.
Phong Tri Ý nghe hiểu, tuy rằng cô không sợ, nhưng vẫn trả lời:
'À, tôi biết rồi."
Rồi cô nhìn con đường nhỏ tĩnh mịch, đẹp de, cây cối rợp bóng, thì hỏi:
"Bên này vòng trở về có xa không?”
Nếu không xa, lần sau cô đến thị trấn sẽ đi vòng qua con đường nhỏ này về.
Con đường lớn đó, thật sự là quá nhiều bụi.
Hơn nữa bên này đi nửa ngày cũng không gặp được một người nào, không chừng cô còn có thể len lén lấy xe điện ra đi trên đường nhỏ.
"Không xa, đạp xe cũng chỉ mất hơn một tiếng đồng hồ."
Chàng trai cho rằng cô muốn nhanh về nên lập tức tăng nhanh tốc độ đạp xe.
Dưới sự cố ý tăng tốc của chàng trai, không đến một giờ bọn họ đã trở lại Mộng Trang đại đội.
Chàng trai dừng lại ở lối ra của rừng, tháo hết đồ đạc xuống, sau đó đội lại mũ cho cô:
"Cô về trước đi, tôi đi trả xe."
Sau khi ra khỏi rừng là những cánh đồng, phải vượt qua những cánh đồng để trở về thôn. Mà hôm nay là ngày nghỉ, tuy không phải bắt buộc, nhưng vẫn có không ít người ở trên đồng ruộng làm việc kiếm công điểm.
Đương nhiên anh sẽ không tiện chở cô xuất hiện trước mặt người đưa cô về thẳng nhà.
"Được.'
Phong Tri Ý nhận đồ đạc, bước ra khỏi rừng.
Tô Vọng Đình đi về phía cánh đồng, cầm lấy bình nước, vặn người ngồi xuống bờ ruộng.
Lúc ngửa đầu giơ tay lên, vừa định đổ nước trong bình vào miệng, thì nhìn thấy một thiếu nữ mặt mày như họa, tươi trẻ, xinh đẹp đi ra từ trong núi.
Anh ta lập tức dừng tay lại, ngơ ngác nhìn cô gái giãm lên hoàng hôn dần dần đi đến gần.
Ngọn núi xanh biếc ở sau lưng cô ấy, làm nổi bật làn da trắng như tuyết ngọc.
Cô gái ngẩng đầu liếc mắt, đôi mắt chuyển động như nước trong suốt dịu dàng.
Tô Vọng Đình chớp chớp mắt, xác định không phải ảo giác, anh ta vội vàng húc khuỷu tay vào Triệu Học Binh vừa mới ngồi xuống bên cạnh mình:
"Này, đó là ai vậy?”
Triệu Học Binh nhìn qua phía ánh mắt Tô Vọng Đình chỉ, anh ta cũng giật mình, sau đó khẽ lắc đầu:
"Không biết, chắc là thanh niên trí thức mới tới."
Trong thôn bọn họ, không thể sinh ra một thiếu nữ trong sáng, dịu dàng, khéo léo, có sẵn khí chất cao quý như vậy được.
Một nông phụ trung niên đúng lúc đang làm việc ở bên cạnh, nghe vậy thì nhìn vê phía ven đường một chút, lập tức bà ta nở nụ cười:
"Cô ấy à! Là thanh niên trí thức trong đại đội chúng ta, tên là Trân Tố Tố."
Bạn cần đăng nhập để bình luận