Mạt Thế Xuyên Không Về Thập Niên 70

Chương 221: Khúc Nhạc Cầu Siêu

Chương 221: Khúc Nhạc Cầu SiêuChương 221: Khúc Nhạc Cầu Siêu
Phong Tri Ý nhìn màn mưa dày đặc và núi non xanh mơn mởn được gột rửa bởi làn mưa như ẩn như hiện trong mưa mù, giọng nói cô nhẹ nhàng.
"Là khúc nhạc cầu siêu."
Mạnh Tây Châu chợt im lặng, nghiêng đầu nhìn cô.
"Cô nghĩ rằng, cô ấy sẽ không nhắm mắt sao?"
"Không biết."
Phong Tri Ý không quan tâm.
"Người mất hồn tiêu, tất cả đều hóa thành hư vô, cô ấy làm gì có chuyện không nhắm mắt. Tất cả mọi chuyện đều do người sống làm, chẳng qua là nội tâm người sống có an bình hay không mà thôi."
"Vậy cô..."
Mạnh Tây Châu muốn hỏi cô có gì mà không yên bình, chuyện này lại không liên quan đến cô.
Nhưng khi anh nhìn thấy ánh mắt mông lung của cô, lời vừa đến miệng đã đổi thành.
"Chuyện này không liên quan đến cô, mặc kệ cô ta có oan khuất hay không. Chúng ta không cần thiết cũng không có nghĩa vụ theo đuổi chính nghĩa."
"Tôi biết."
Phong Tri Ý âm thầm tự giễu, cảm thấy bản thân mình thật buồn cười.
Trước đây, thấy qua nhiều chuyện sinh tử như vậy cô đã chai sạn, không có quá nhiều cảm giác.
Nhưng bây giờ, sống trong thế giới hòa bình này được một năm rưỡi, thể xác và tinh thần vừa mới được thả lỏng, lại trở nên kì lạ rồi, còn có thể sinh ra cái cảm giác xúc động này.
"Tôi không muốn theo đuổi chính nghĩa, tôi chỉ hơi xúc động thôi."
Phong Tri Ý nghiêng đầu, nhìn anh nở nụ cười nhàn nhạt.
"Đơn giản là sinh mệnh khi mất đi không liên quan đến ai cả, có hay không có oan khuất cũng chẳng sao.”
Có lẽ chỉ có sống ở trong cái thế giới bình an này, cô mới có thể có được những cảm giác này.
Cuộc sống của mình bình an, đương nhiên cũng mong muốn người khác có thể bình an như mình.
Mạnh Tây Châu có thể hiểu được những lời này của cô, anh gật đầu tán thành.
"Ừ, chết là hết."
Trước đây anh không cảm thấy sinh mệnh là đáng quý, đối với anh sống hay chết cũng chẳng có gì đáng để tâm.
Nhưng bây giờ, Mạnh Tây Châu nghiêng đầu nhìn cô gái như hoa như ngọc trong khói sương này, đột ngột anh cảm thấy sinh mệnh của mình đã bắt đầu trở nên quý trọng, không thể tùy tiện liêu mạng nữa.
Chuyện của Hạ Mai bước qua tháng năm thì tất cả đều kết thúc, trôi vào quên lãng không còn dấu vết nào.
Thế giới lại tiếp tục xoay vần, mọi người lại trở về với sinh hoạt trước đây như thể chưa có chuyện gì xảy ra, dường như cô gái mang tên Hạ Mai này vốn dĩ chưa từng tồn tại trong sinh hoạt của mọi người, cuộc sống lại trở ve với sự yên bình.
Mưa lớn vẫn còn trút xuống, đã hơn một tháng rồi, mưa lúc nhỏ lúc lớn nhưng lại chưa bao giờ ngừng.
Toàn bộ thế giới giống như bị chìm trong nước mưa, hạt giống bị hư thối, cây non cũng bị úng, cây cải dầu, tiểu mạch chỉ nửa ngày đã úa vàng.
Người trong đại đội nhìn cơn mưa kéo dài vô tận trên bầu trời, sốt ruột đến mức khóe môi cũng muốn nổi bọc nước.
Vẻ u sầu in han trên trán bác Bành càng ngày càng rõ.
"Cứ như thế này mãi sợ rằng sẽ có lũ lớn ấy chứ."
Hơn một tháng rồi chưa làm đồng, Phong Tri Ý vừa học được cách đan tre, ngón tay cô khéo léo đan dây tre thành một cái rổ nhỏ.
"Lũ ấy ạ?"
Bác Bành gật đầu, chỉ chỉ vê phía trước thôn.
"Phía trước của đại đội chúng ta không phải là thượng nguồn sông Hoàng Hà sao? Nếu nước cứ như thế này mà dồn về, thì có thể ngập thôn này mất!"
Phong Tri ý suy nghĩ về địa hình của sông lớn một lúc.
"Nhưng không phải người ta đã đắp đê thật cao ở sông Hoàng Hà rồi sao ạ? Nước có thể dồn đến đây sao?"
Nếu như cô không nhìn lâm, thì con đê đó ít nhất cũng cao hơn mười thước, mà mực nước hiện tại lúc triêu cường cũng thấp hơn thôn, nhìn qua rất an toàn.
"Nếu như trời vẫn tiếp tục mưa thì vẫn có khả năng."
Bác Bành giải thích.
Bạn cần đăng nhập để bình luận