Mạt Thế Xuyên Không Về Thập Niên 70

Chuong 314: Thue Dat Dung Nha

Chuong 314: Thue Dat Dung NhaChuong 314: Thue Dat Dung Nha
Phong Tri Y bật cười nói, cảm thấy toàn bộ mọi người ở đại đội Mộng Trang đều là người ngoài, chỉ có anh là người một nhà.
Thấy cô vô thức mà ỷ lại vào mình, Mạnh Tây Châu cảm thấy ngọt ngào, anh không cần suy nghĩ đã đồng ý.
"Được.
Nhưng anh lại nhanh chóng nghĩ đến.
"Cô không sợ có tôi đi cùng thì sẽ không mời được người giúp sao?"
Phong Tri Ý không đồng tình chút nào.
"Hiện tại, người trong đại đội đều bị trận lũ vừa rồi làm cho nghèo xác xơ, tôi đưa ra mức tiền công cao một chút, thì làm gì có ai nỡ từ chối tiền chứ?"
"Yên tâm đi, họ còn tranh nhau mà làm ấy! Còn lỡ như thật sự có loại người ngu dốt đó mà nói thì tôi sẽ sang đại đội khác để mời."
Mạnh Tây Châu mỉm cười.
"Vậy tôi đi lên núi xem thử một ít cây, cô có thể quay về chỗ đại đội trưởng để mua, giá một gốc cây năm xu là được."
"Muốn xây nhà gỗ như thế nào, cô cứ vẽ sơ sơ rồi đưa cho thợ mộc xem là được, ông ấy sẽ cho cô biết nên xây như thế nào, cần phải tiêu hao bao nhiêu gỗ."
Cây cối xung quanh núi nhiều như vậy, nhóm xã viên muốn sử dụng gỗ để dựng nhà, làm đồ gia dụng vốn dĩ không cần tiền, chỉ cần nói với đại đội một tiếng là được.
Nhưng vì cô có trở ngại là thanh niên trí thức từ bên ngoài đến, mà trong khoảng thời gian ngắn lại cần sử dụng nhiều gỗ như vậy thì e rằng đại đội trưởng sẽ không đồng ý.
Sợ rằng các xã viên cũng sẽ có ý kiến, cho nên anh dứt khoát kiến nghị cô mua luôn.
Anh vừa nói vừa móc ra một xấp đại đoàn kết đưa cho cô.
"Mấy thứ này cô cầm xài trước đi, thiếu thì tôi đưa thêm."
Phong Tri Ý bị dúi tiền vào tay nên hơi kinh ngạc, một xấp lớn như vậy, ít nhất chắc phải trên một nghìn đồng nhỉ? Cô vội vàng nhét trả lại anh.
"Đừng, đừng, tôi không thiếu tiền xài."
"Cô không thiếu là việc của cô, nhưng tiền này là tôi đưa, cô cứ cầm đi"
Mạnh Tây Châu nói xong thì chạy vọt vào ruộng cải dầu rồi mất hút, anh chỉ để lại một câu.
"Tôi giúp cô tìm cây, tan làm cô nhớ đi tìm đại đội trưởng để nói chuyện."
"Hả, này..."
Phong Tri Ý không kịp đuổi theo, cô nhìn xấp đại đoàn kết trong tay có hơi khó hiểu.
Cảm giác hình như có chỗ nào đó không đúng lắm.
Quên đi, đợi lát nữa trả lại cho anh ấy vậy.
Đợi đến khi tan làm, Phong Tri Ý nhanh chóng chạy đi tìm đại đội trưởng. Quả nhiên đúng như Mạnh Tây Châu đã dự đoán, đại đội trưởng chỉ cần nghe qua tình hình đã đồng ý luôn.
Cô dùng một trăm đồng để thuê ba mẫu đất trong mười năm.
Ba mẫu đất thì tính ra cũng hai trăm mét vuông, ngoại trừ dựng được một căn nhà gỗ nhỏ ra, diện tích còn lại cô có thể rào lại để làm thành một khoảng sân nhỏ.
Hơn nữa vừa vặn là, mảnh đất kia lại nằm bên cạnh nhà Mạnh Tây Châu.
Có thể bởi vì nơi này nằm sát ranh giới của thôn, nên cô mới được phê duyệt.
Có điều Phong Tri Ý không ngại, ngày hôm sau khi bắt đầu làm việc thì gặp được Mạnh Tây Châu, cô còn vui vẻ nói với anh.
"Sau này hai chúng ta là hàng xóm cách vách rồi."
Mạnh Tây Châu hơi cau mày.
"Xa như vậy. Có an toàn hay không?”
Trong thôn lại có không ít phụ nữ chua ngoa và đám lưu manh.
Một nữ đồng chí sống một mình như cô, không chừng buổi tối bọn họ có thể xâm nhập vào nhà rồi sau đó ở lì không đi.
Phong Tri Ý không đồng tình.
"Ở bên cạnh anh thì có gì không an toàn?"
Ý của cô chính là, anh không phải là nhân vật nguy hiểm.
Nhưng Mạnh Tây Châu lại hiểu thành "Có anh ở đây, cô không sợ".
Điều này khiến anh hưởng thụ đến mức gương mặt tràn đầy sự vui vẻ và ngọt ngào.
"Vậy lát nữa để tôi giúp cô rào lại sân thật tốt."
"Anh chỉ cần làm thành hàng rào là được."
Phong Tri Ý đã có kế hoạch từ lâu, đến lúc đó, cô có thể trồng thêm một ít thực vật biến dị trên hàng rào để phòng vệ, dùng để đề phòng người khác tuyệt đối không thành vấn đề.
Bạn cần đăng nhập để bình luận