Mạt Thế Xuyên Không Về Thập Niên 70

Chuong 172: HaMyLe Lam Mom

Chuong 172: HaMyLe Lam MomChuong 172: HaMyLe Lam Mom
Ồ, vậy mà còn có chị dâu Hà Mỹ Lệ của nữ chính đang va về cái bụng to! Không biết, vừa rồi cô ta có tham dự không nhỉ?
Bên kia dường như cũng chú ý tới Phong Tri Ý, lời vừa nói xong, quay đầu nhìn lại, mặt lập tức ngượng ngùng.
Nhất là Hà Mỹ Lệ, cô ta còn theo bản năng che đồng hồ trên cổ tay lại.
Phong Tri Ý nhìn thấy thì không nói gì, khóe miệng khế giật giật, buồn cười "xùy" một tiếng:
Những người này đều ăn no rửng mỡ hết hay sao? Trình độ học vấn của cô thì liên quan gì đến bọn họ? Sao cứ phải dùng cô để tìm cảm giác ưu việt hơn người chứ?
Cô cảm thấy vô vị, không nhìn nữa, cất bước đi tiếp.
Nhưng cô lại không biết không khí trong đám người kia đang ngưng trệ, giống như đều bị tiếng cười nhạo kia của Phong Tri Ý khiêu khích, một lúc lâu sau, đột nhiên nổ tung, xù lông nhím.
"Cô ấy có ý gì?! Cô ấy cười nhạo chúng ta phải không? Khinh thường chúng ta có phải không?!"
"Cô ấy cười cái gì?! Một người chưa tốt nghiệp tiểu học có mặt mũi gì khinh thường chúng ta?! Tại sao cô ấy lại cười nhạo chúng ta chứ?t"
"Đúng vậy! Chúng tôi làm việc gọn gàng hơn cô ấy, trình độ học vấn cao hơn cô ấy, cô ấy có gì tuyệt vời?! Còn dám cười nhạo chúng †a?!"...
Hà Mỹ Lệ đứng trong đám người sắc mặt khó coi, cô ta luôn cảm thấy vừa rồi Phong Tri Ý đang cười nhạo mình.
Tâm tư bất ổn, bụng đột nhiên co rút đau một chút, lập tức ôm bụng "Ối" kêu lên một tiếng!
Hứa Quốc Xương đang nói chuyện với mấy người đàn ông cách đó không xa, vội bước nhanh tới, khẩn trương đỡ lấy:
"Làm sao vậy, làm sao vậy?”
Sau khi bỏ phiếu kết thúc, được bình chọn lần lượt là xã viên Chu Lai Bảo và thanh niên trí thức Giang Diệu Diệu.
Phong Tri Ý khá bất ngờ, tình huống của xã viên cô không biết, nhưng trong đám thanh niên trí thức, người có trình độ văn hóa cao nhất phải là Lục Giai Lương mới đúng.
Không biết, đây có phải là do ưu tiên phụ nữ hay không.
Có điều chuyện này không liên quan đến cô, nên cô cũng không nghĩ nhiều.
Sau khi mọi người giải tán, Phong Tri Ý đi tìm Vương đội trưởng, hỏi xem trang trại gà vịt heo có việc gì làm hay không.
Vương đội trưởng khó xử nói cho cô biết, các trang trại kia đều là xã viên trong đại đội góp tiên làm.
Những công việc bên trong cả năm đều thư thả, công việc nhẹ nhàng, đương nhiên toàn bộ đều là các xã viên làm, thanh niên trí thức bọn họ không có tư cách nhận làm.
Nếu cô không muốn đi đào ao dẫn nước, thì cô có thể giống như những người trong chuồng bò, đi xúc và vận chuyển phân bò.
Những con bò đó, là của đại đội. Nhưng công việc chăn bò, cũng đã giao cho người có gia cảnh khó khăn của đại đội từ lâu rồi.
Lúc này Phong Tri Ý mới hiểu ra, vì sao trước kia thời điểm phân công công việc, không có những công việc kia.
Về phần xúc và vận chuyển phân bò, Phong Tri Ý ngẫm lại mùi hôi thối kia, quyết định bỏ qua.
Nếu không có việc làm, Phong Tri Ý dứt khoát trở về thay giày vải, đeo sọt trên lưng, mang theo lương khô, báo qua với bác Bành một tiếng buổi trưa không trở về ăn cơm, sau đó tính lên núi xem một chút.
Nghĩ đến giống loài phong phú trong núi sâu, cô luôn có thể mò mẫm thấy một ít đồ.
Nhưng cô mới bước vào trong núi, phía sau liên có một cái đuôi nhỏ.
Phong Tri Ý không thấy bất ngờ tý nào, giống như từ khi ở tỉnh thành trở về, mỗi lần cô lên núi, anh đều có thể theo kịp.
Tuy rằng cô không cố ý che dấu hành tung, nhưng tin tức của anh cũng quá nhanh rồi? Cô cảm thấy như mình bị anh lắp thiết bị định vị lên người vậy.
Phong Tri Ý dứt khoát dừng lại chờ anh đi lên hỏi:
"Anh chuẩn bị thế nào rồi?"
Lúc trước cô nói là giúp anh chữa chân, bảo anh chuẩn bị mọi thứ để nằm bệnh tĩnh dưỡng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận