Mạt Thế Xuyên Không Về Thập Niên 70

Chương 292: Dung Độ

Chương 292: Dung ĐộChương 292: Dung Độ
"Vậy cô cứ bảo người ta đuổi đi! Nếu cô không làm được, tức là cô đang giả vờ giả vịt."
Đây là cửa hàng bách hóa của nhà nước, ai có quyền đuổi khách cơ chứ? Cái kiểu người nhà có chút quyền lực đã tự xem mình như quý tộc, thật là buồn cười.
Cô gái trẻ xinh đẹp lập tức tức nghẹn họng:
"Cô...
"Ôi, thôi đi thôi, bỏ qua đi."
cô gái trẻ như hoa nhài bên cạnh cô ta che mũi, dường như kỳ thị họ bẩn, thì thâm kéo cô gái xinh đẹp đi.
"Đừng tranh cãi với loại người này, mất mặt lắm."
“Chúng tôi là loại người nào?”
Phong Tri Ý tiến lên một bước chặn trước mặt cô ta.
"Phiên cô bạn này nói rõ ra."
"Cô..."
Cô gái xinh như hoa ngẩng đầu lên, định nói gì đó, nhưng khi nhìn thấy rõ mặt Phong Tri Ý lại giật mình co rụt đồng tử, lùi lại một bước.
"Cô là..."
Cô ta trông như rất kinh ngạc, như thể quen biết Phong Tri Ý.
Phong Tri Ý nhíu mày, vừa định tìm hiểu rõ ràng, nhưng lại bị giọng nói dịu dàng từ góc hành lang làm gián đoạn.
"Hai đứa đang làm gì vậy? Lấy một cái áo mà lâu thế?"
"Mẹ!"
Cô gái xinh đẹp lập tức chạy đến người phụ nữ có dáng vẻ thông minh, lịch sự, ăn mặc giản dị nhưng sang trọng từ góc hành lang, vội vàng meu máo kể le:
"Hai đứa nhà quê này mắng con."
Người phụ nữ không hề nhìn Phong Tri Ý và Mạnh Tây Châu, chỉ âu yếm nói với cô gái:
"Thôi, cô tranh cãi với họ làm gì? Đi thôi, đi thử đồ."
Lời nói tưởng như khoan dung nhưng thực chất là xem thường và bất lịch sự, như thể Phong Tri Ý và Mạnh Tây Châu không đáng để bà ta để mắt đến.
Phong Tri Ý lập tức cười giận:
"Vị đồng chí này, bà cũng biết con gái mình là người thế nào nên cố tình che đậy muốn lừa cho qua chuyện à?”
Người phụ nữ lúc này mới nhìn Phong Tri Ý, khi nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp không tỳ vết của cô thì chần chừ một chút, sau đó nhíu mày:
"Tôi đã không so đo, cô còn tự làm khó mình làm gì?”
"Bà không so đo thì lẽ nào là khoan hồng độ lượng phải không?” Phong Tri Ý thực sự bất ngờ đến mức không nhịn được ma mia mai:
"Bà lấy đâu ra cái cảm giác tự cao tự đại ấy đấy? Con gái bà quả thực đã học được rất nhiều từ bal Rõ ràng là họ gây sự trước, lại có vẻ như mình đang rộng lượng, đúng là nực cười!"
"Côt
Người phụ nữ lạnh lùng, giữ thái độ oai nghiêm, gương mặt tỏ ra bực bội:
"Cô mở miệng ra là chửi bới, chắc chắn cũng không tốt lành gì!"
Nghe người phụ nữ kia già mồm, Phong Tri Ý "chậc" một tiếng, cảm thấy chuyện này thật vô nghĩa:
"Điều duy nhất tôi làm sai, chính là không nên nói tiếng người với mấy người. Nói rồi mấy người cũng không hiểu. Thôi, xem như chúng tôi xui xẻo."
Nói xong cô quay người đi, nhưng lại đụng phải Tô Vọng Đình đang bước vào:
"Mẹ, mọi người mua xong chưa?”
Anh ta nhìn thấy Phong Tri Ý, ánh mắt lập tức sáng lên, ngạc nhiên và vui mừng bước nhanh đến:
"Thật là trùng hợp, cô cũng ở đây sao?"
Phong Tri Ý quay đầu nhìn lại mẹ con nhà kia và cô gái như hoa nhài, rồi lại nhìn Tô Vọng Đình, nhận ra ba người họ thật sự có nét giống nhau, cô lập tức cảm thấy có chút khó nói: Thế giới này nhỏ đến vậy sao?
"Vọng Đình."
Người phụ nữ tiến lên một bước hỏi Tô Vọng Đình:
"Con quen cô ta à...'
Chưa nghĩ ra cách miêu tả, nhưng Tô Vọng Thư nhìn thấy biểu hiện của anh trai, lập tức hiểu ra và nhanh chóng nhảy vào:
"Mẹ, cô ta chính là kẻ quê mùa, cô gái nông thôn đó! Bảo sao cô ta lại vô văn hóa như thết"
Lời này vừa nói ra, không ai chú ý đến cô gái như hoa nhài bên cạnh, Đỗ Nhược Lan mặt tái nhợt, ánh mắt nhìn Phong Tri Ý sợ hãi và kinh ngạc, cắn chặt răng, tay vô thức nắm chặt.
Tô Vọng Đình lo lắng vội vàng tức giận quát mắng cô em gái xinh đẹp Tô Vọng Thư.
“Thư Thư"
Sau đó, Tô Vọng Đình vội vã xin lỗi Phong Tri Ý:
"Xin lỗi, có phải mọi người đã hiểu lầm nhau không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận