Mạt Thế Xuyên Không Về Thập Niên 70

Chuong 200: Li Xi

Chuong 200: Li XiChuong 200: Li Xi
Động tác rất nhanh, nhanh đến mức khiến cho Phong Tri Y còn cho rằng anh đang giúp mình đưa hành lý mà không phải đang xoa đầu mình, cho nên cô không để ý mà gật đầu.
"Đi đường cẩn thận một chút."
Nhìn anh biến mất trong đêm tối, Phong Tri Ý mở tiền lì xì ra, cô bất ngờ phát hiện bên trong bao lại là một tờ đại đoàn kết, tờ tiền này còn có giá trị hơn tiên của cô chol
Tiền lì xì cô đưa cho anh chẳng qua cũng chỉ là tờ năm đồng, nhưng quà tặng là một cái đồng hồ đeo tay cô mới mua được trong thành phố.
Dù sao, anh chàng này cũng đã lớn rồi, phải chăm chút bề ngoài một chút.
Trái lại, đồ cô tặng cho Bành Nha Nha sẽ không nhiều như thế.
Tiền lì xì là năm hào, về phần quà tết năm nay, cô cho một bộ văn phòng phẩm mà cô bé sẽ cần để đi học trong năm nay.
Nên biết rằng, hiện tại ở nông thôn, người lớn rất ít khi cho tiền mừng tuổi trẻ con. Cho dù có cho, cũng chỉ là hai ba xu tượng trưng hoặc tối đa là năm xu hoặc một hào.
Cho nên cô không muốn làm khác với người ta, sợ chiêu hư Nha Nha.
Chỉ là không ngờ tới, chàng trai kia lại lì xì cho cô “nhiêu” như vậy.
Mười đồng này chắc là tiền công cả năm của anh ấy nhỉ? Phong Tri Ý nhận nhưng trong lòng hơi bất an.
Có lẽ sĩ diện của cậu nhóc mười bảy, mười tám tuổi cực kì mạnh, nếu cô thẳng thừng trả lại, sợ là sẽ khiến cho anh khó chịu, không vui.
Nếu không, hay là quay về rồi nghĩ cách bù cho anh ấy vậy.
Suy nghĩ như vậy, sau đó cô đóng cửa sổ tắt đèn, trở về không gian nghĩ ngơi.
Trong lúc cô vẫn chưa tìm được lý do để đền bù, thì ngược lại, vài ngày sau Mạnh Tây Châu lại tặng thêm quà năm mới cho cô.
Phong Tri Ý không kìm lòng được mà bật cười nhận lấy.
"Tháng giêng đã qua rồi, anh còn nhớ mãi sao!"
Tên nhóc này, quả nhiên cư xử đâu ra đấy.
Mạnh Tây Châu mấp máy môi, cảm thấy tủi thân.
Hai đời anh còn chưa nhận được quà mừng năm mới lần nào, cho nên không biết có phong tục tết đến cần phải tặng quà, vì thế anh mới tặng muộn như vậy.
"Là mấy ngày này tôi làm ra đó."
Đồ vật có thể mua được cô đều có, chắc chắn là không thèm lấy nữa, cho nên anh mới tự tay làm một món.
"ỒI Là đồ làm thủ công sao?"
Tấm lòng này thật quý giá quá, so với cái đồng hồ cô tùy tiện mua, thì quý trọng hơn nhiều.
Phong Tri Ý vừa nói vừa định mở ra xem, đã bị Mạnh Tây Châu chặn lại, anh ngượng ngùng đỏ mặt ngăn cản.
"Cô về nhà lúc nào chỉ có một mình hãng xem."
Được rồi, cậu bé hướng nội, kiệm lời thì da mặt thường mỏng. Phong Tri Ý nghe lời, bỏ hộp gỗ vào trong sọt, cô thấy anh cũng đeo sọt trên lưng.
"Tôi muốn đi tìm một ít rau dại, anh có muốn đi cùng không?”
Hiện tại, công việc đồng áng trong đại đội không có nhiều, sáng sớm nay, cô đến chỗ đội trưởng Vương nhưng không nhận được việc gì, nên cô đã mang giày đi mưa vào, cõng thêm cái sọt, cam theo cái cuốc nhỏ lên núi.
Lúc này đã gần qua tháng ba rồi, chính là lúc vạn vật phát triển, mùa rau dại sinh sôi, nói không chừng còn có thể mang thêm một ít thức ăn về.
Nhưng mà cô lên núi không được thì bao lâu, thì Mạnh Tây Châu bất ngờ xuất hiện, bổ sung thêm quà tết cho cô.
Mạnh Tây Châu gật đầu, bước đi cùng cô lên núi.
"Lúc này, ở một số nơi ấm áp, cây tể thái, dương xỉ vừa trưởng thành, còn có thể đào được thêm một ít củ từ."
"À đúng rồi, có cả một ổ chim trĩ hoang chưa trưởng thành nữa, để qua tháng sau, bọn nó sẽ trở thành chim nhỏ bay đi mất."
Phong Tri Ý nghe qua cực kì kinh ngạc.
"Đó là giống loài gì? Là gà hay chim?”
"Tôi không biết."
Mạnh Tây Châu lắc lắc đầu, dùng nắm đấm để so kích thước.
"Chắc là nó lớn cỡ này, dùng để nấu canh rất ngon, rất bổ, cô có muốn ăn không?"
Mắt Phong Tri Ý sáng lên, cô gật đầu.
"Muốn!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận