Mạt Thế Xuyên Không Về Thập Niên 70

Chương 124: Đứa Trẻ Đáng Thương

Chương 124: Đứa Trẻ Đáng ThươngChương 124: Đứa Trẻ Đáng Thương
Nói xong, sĩ quan rắn ròi tỏ ra "lòng người dễ thay đổi" mà dừng một chút:
"Hơn nữa, nhà họ Phong xảy ra chuyện, những người trước kia thân thiết đều e sợ tránh còn không kịp, thi nhau tuyệt giao, làm sao có thể còn chủ động tự tìm phiên phức được?"
Lão thủ trưởng im lặng rất lâu, sau đó mới khẽ thở dài một tiếng:
"Con bé cũng là người mệnh khổ, có một đôi cha mẹ như vậy đúng là xui xẻo mười tám đời!"
"Cô bé đáng thương, nhưng cô ấy dường như cũng không đơn giản."
Sĩ quan rắn rỏi chần chờ nói ra phát hiện của mình:
"Cô ấy nhiều lần ra ngoài một mình, đều cắt đuôi được người tôi âm thầm phái đi theo, sau đó tìm thế nào cũng không tìm thấy."
Lão thủ trưởng nghe được thì lại rất kinh ngạc:
"Ta nên hoài nghi năng lực của cậu, hay là nên hoài nghi con bé có vấn đề đây?"
Sĩ quan rắn rỏi nhất thời nghẹn nghẹn, bởi vì anh ta tra ra tư liệu, cô bé kia từ nhỏ đến lớn dường như được nuôi dưỡng cách ly với thế giới ở một biệt viện.
Quanh năm không phải ngất xỉu là bị bệnh, đời sống đơn giản sạch sẽ giống như một tờ giấy trắng, hoàn toàn không có vấn đề gì.
Nhưng nếu không có vấn đề, tại sao cô ấy có thể tránh được sự theo dõi của các chuyên gia? Nếu có vấn đề, tại sao anh ta không thể tra ra?
Cho nên, mặc kệ cô bé kia có vấn đề hay không, hình như là năng lực của anh ta có vấn đề.
Lão thủ trưởng nhìn anh ta nghẹn nửa ngày nói không nên lời, lại không quá để ý cười cười:
"Không cần lo lắng, con bé tính tình không tệ, lại hiểu rõ đúng sai, cũng hiểu đạo lý, là một đứa nhỏ tri thư đạt lý."
"Ngay cả khi có vấn đề, thì nó cũng sẽ không phải là một vấn đề lớn."
"Nhưng mà..."
Sĩ quan rắn rỏi bối rối đến mức lông mày sắp thắt nút, anh ta luôn cảm thấy người có thể cắt đuôi trinh sát chuyên nghiệp không phải là vấn đề nhỏ.
"Được rồi!"
Lão thủ trưởng ngắt lời anh ta.
"Nhưng cái gì? Sống trên đời này, ai mà không một hai bí mật nhỏ? Miễn là nó không gây nguy hiểm cho xã hội, thì không cản trở người ta."
"Huống chi, ngày hôm sau không cho người đi theo là ta đã đồng ý với con bé, nó cố ý cắt đuôi cho ta xem đấy."
"Cậu tự tiện thay ta lật lọng, không giữ lời hứa, bị đánh vào mặt còn không biết xấu hổ đến cáo trạng à? Cậu có muốn tôi ra mặt thay cậu nữa không?"
Tên Sĩ quan rắn rỏi kia lại bị nghẹn một lúc lâu cũng không nói nên lời:
"... Tôi không có ý đó, tôi chỉ cảm thấy, tính cách cô bé này không hiền lành vô hại như vậy thôi." "Nếu từ nhỏ cậu đã biết bản thân sống không lâu, hơn nữa luôn bị bệnh mà lớn lên thì tính cách của cậu sẽ không kỳ quái một chút sao?"
Lão thủ trưởng hỏi ngược lại:
"Con bé bây giờ có thể rộng lượng cởi mở như vậy, không có xiêu vẹo, không oán trời trách trời trách người đã không dễ rồi. Con bé muốn tùy ý tự do một chút thì cứ thuận theo nó đi, mọi việc trong lòng con bé đều biết hết đó!"
Tuy rằng thời gian ở chung với con bé không lâu, nhưng đôi mắt ông cả đời đã nhìn muôn loại người, đương nhiên có thể nhìn ra con bé là người lạnh nhạt, nhưng bên trong là một tâm hồn trong sạch, hiên lành, bác ái, đại từ đại bi, cho dù con bé tự nhận bản thân không phải là người tốt.
"Được rồi."
Sĩ quan rắn rỏi chần chờ hỏi:
"Còn tướng quân Phong và bộ trưởng Phong thì..."
Lão thủ trưởng suy nghĩ một chút:
"Còn chưa biết sau này sẽ thế nào? Liệu hai người đó còn có thể đi ra hay không? Và con bé có thể đợi đến khi hai người bọn họ đi ra hay không?"
Nói đến đây ông dặn dò:
"Cố gắng bảo người ta chăm sóc cho lão già họ Phong kia một chút, coi như là tâm ý của ta đối với con bé. Không cần phải cho nó biết, để tránh làm tăng thêm sự lo lắng của nó."
"Vậy bộ trưởng Phong thì sao ạ?”
Sĩ quan rắn rỏi hỏi tiếp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận