Mạt Thế Xuyên Không Về Thập Niên 70

Chương 350: Bác Banh Âm U

Chương 350: Bác Banh Âm UChương 350: Bác Banh Âm U
Tô Vọng Thư cười khẩy, không nhịn được mà châm chọc:
"Bà nội cô tại sao lại cho chúng tôi chuyển vào? Không phải vì tham lam tiền của chúng tôi sao!"
"Tham lam và độc ác, rõ ràng chính bà ấy là người không biết xấu hổ, còn đổ lỗi cho người khác à? Thật là hèn hạ và vô liêm sỉ! Không biết xấu hổ đến cực điểm!"
Lời nói thẳng thắn này khiến Bành Nha Nha cảm thấy tức giận đến nghẹn ngào:
"Cô, cô...
"Nha Nha."
Bác Bành đột nhiên xuất hiện ở cửa, vẻ mặt lạnh lùng khiến người ta sợ hãi:
"Đi nấu cơm."
Bành Nha Nha tức giận dậm chân một cái, quay người chạy vào bếp.
Tô Vọng Thư thấy bác Bành lạnh lùng liếc nhìn họ một cái rồi không nói gì đi vào bếp, thì lập tức nhíu mày khó chịu:
"Cái bà già kia làm gì mà lạnh nhạt thế? Chẳng lẽ những gì tôi nói không đúng sao? Họ làm sai trái như vậy mà không cho người khác nói ư?”
Đỗ Nhược Lan nhìn theo bóng dáng của bác Bành biến mất trong bếp rồi nhíu mày:
"Thôi, dù sao chúng ta cũng sắp chuyển đi rồi, đừng so đo với họ. Nhà của chúng ta không phải sắp làm xong rồi sao?"
"Ừ"
Nói đến chuyện này, Tô Vọng Thư bất mãn phàn nàn:
"Cũng không biết cái thợ mộc Hà kia làm cái gì. Giúp người khác chỉ làm mất nửa tháng đã xong, giúp tôi làm, làm gần hai tháng rồi mà vẫn chưa xong."
"Tôi còn trả tiền công cao cho họ, để họ bỏ việc ở ruộng để làm cho tôi nhanh chóng."
"Có lẽ do nhà của chúng ta đẹp hơn, to hơn."
Đỗ Nhược Lan tự hào cười nói:
"Thợ mộc Hà không phải đã nói, nhà người ta chỉ là một cái nhà gỗ đơn giản thôi sao? Nhà của chúng ta là một tòa lâu đài ba tâng đấy."
"Nói cũng phải."
Sắc mặt Tô Vọng Thư dần sáng lên:
"Chỉ là..."
Nói rồi, đột nhiên cô ta giơ tay "bốp" một tiếng võ lên cánh tay, giết chết một con muỗi to đây máu, nhíu mày khó chịu:
"Chuyện muỗi này phải làm sao đây? Muỗi ở nơi quỷ quái này nhiều quá, tôi nghi ngờ dù chúng ta chuyển vào nhà mới vẫn sẽ có muỗi."
"Chuyện này,
Đỗ Nhược Lan suy nghĩ một chút: "Bành Nha Nha không lấy được, không có nghĩa là người khác không lấy được."
Tô Vọng Thư ngạc nhiên:
"Ai sẽ đi đòi? Tôi thấy cô ta chẳng có mấy bạn bè, cũng không thấy ai thân thiết với cô ta cả."
"Người nào cũng được.”
Đỗ Nhược Lan mỉm cười tính toán:
"Chẳng phải chỉ có hai chúng ta bị muỗi đốt, mọi người đều rất khó chịu. Nếu mọi người biết cô ta có phương pháp chống muỗi, liệu cô ta có giữ bí mật không chịu nói ra? Khi người khác biết, chúng ta chỉ cần trả tiền để mua thôi."
Tô Vọng Thư nghe thấy mắt sáng lên:
"Hợp lý! Nhưng làm thế nào để quảng bá chuyện này ra ngoài?"
Đỗ Nhược Lan đã có mục tiêu:
"Chỉ cân nói với Chu Mạn Mạn, cái miệng lớn kia, lắm mồm và thích buôn chuyện. Hơn nữa, cô ta thích lợi ích nhỏ, chẳng cần chúng ta dạy, chỉ cần cho cô ta biết là đủ rồi."
Tô Vọng Thư đột nhiên sung sướng võ tay
"Ý tưởng hay lắm!"
Vì thế, sau hôm Bành Nha Nha đến đòi thuốc chống muỗi mà không thành, thì Chu Mạn Mạn tới nhà Phong Tri Ý:
"Trần Tố Tố, cô vậy là không được rồi! Mọi người đều sắp bị muỗi cắn chết, mà cô có thuốc chống muỗi tốt lại không chịu đem ra cho mọi người dùng!'
Và đó còn là trên đường đi làm, nơi người qua kẻ lại, cô ta cứ vậy rêu rao bậy bạ.
Ngay lập tức, mọi người qua đường đều đảo ánh mắt tò mò nhìn về phía họ.
Sáng sớm, bị người ta chặn trên đường đi làm và đột ngột hét lên như vậy, Phong Tri Ý giật cả mình.
Cô nheo mắt, không biết đây là ý định của bác Bành và cháu gái hay là hai người phụ nữ kia đang làm trò?
Phong Tri Ý lạnh lùng hỏi:
"Cô nghe ai nói tôi có thuốc bột chống muỗi vậy?"
“Chính là Bành Nha Nha đó!"
Chu Mạn Mạn không phải là người giúp che giấu cho người khác:
"Tôi nghe hai bà thím than thở rằng Bành Nha Nha năm nay bị muỗi cắn thật là tệ, nói rằng khi cô ở nhà họ, thường xuyên đốt thảo mộc trong sân, và chẳng còn con muỗi nào."
Bạn cần đăng nhập để bình luận