Mạt Thế Xuyên Không Về Thập Niên 70

Chương 206: Giải Thích Oan Ức

Chương 206: Giải Thích Oan ỨcChương 206: Giải Thích Oan Ức
Bác Bành thấy cô cầm theo cái rổ không về thì sực nhớ.
"Cháu từ điểm thanh niên trí thức trở về có ăn cơm chưa? Xong việc nhanh vậy?"
Buổi trưa vẫn còn chưa qua hết mài
Bà nhìn vào cái rổ rỗng của cô.
"Bát đĩa của cháu đâu?"
Phong Tri ý bất đắc dĩ thuật lại chuyện cô đang ăn cơm được nửa chừng, thì Hạ Mai hùng hổ đến.
"Cô ta không hề để ý đến bản thân mình vẫn đang mang thai, cứ luôn phát điên như vậy. Cháu sợ bản thân dính vào chuyện thị phi, đến lúc đó không nói rõ ràng được."
Bác Bành nghe xong khẽ cười 'hì hi
"Vì thế mà cháu không dọn bát đĩa, vội vàng trốn về à?"
Phong Tri Ý cũng cười cười.
"Đúng vậy! Xem như là cháu sợ cô ta đi."
Đầu năm nay, kẻ ngang tàng sợ người lỗ mãng, người lỗ mãng lại sợ kẻ liều mạng.
Bộ dạng Hạ Mai thế kia, Phong Tri Ý cảm thấy có vẻ như cô ta không muốn có đứa bé trong bụng cho lắm, cô ta đang muốn tìm một kẻ xui xẻo để gây sự, nhưng Phong Tri Ý còn lâu mới để bản thân bị dây vào đấy.
Bác Bành khẽ gật đầu, mỉm cười.
"Cái cô Hạ Mai kia, bây giờ quả thật giống như bị điên, tóm được người nào thì hại người đó, cháu tránh được cô ta thì tốt."
Đương nhiên Phong Tri Ý hiểu rõ, cô gật đầu.
Sau khi tùy tiện trò chuyện với bác Bành thêm vài câu nữa, Phong Tri Ý vác sọt lên núi.
Lúc này, chủ nhân của tiếng bước chân vẫn luôn đi theo sau cô mới tiến tới, mặt tủi thân giải thích.
"Cô ta đột nhiên cản tôi lại, hỏi chân của tôi làm sao để hồi phục lại, muốn tìm giúp cha cô ta một bác Sĩ giỏi."
Lúc này Phong Tri Ý mới nhớ tới ra, chân của cha nữ chính cũng đã què, mà chân của Mạnh Tây Châu bị thương tật nhiêu năm như vậy lại đột ngột khỏi rồi.
Anh lại là một kẻ rỗng túi, cho nên nữ chính sẽ tò mò không biết anh có áp dụng phương chữa trị chân miễn phí kì quái nào không.
Phong Tri Ý khẽ gật đầu, cô đẩy bụi cỏ ra, tiếp tục đi sâu vào núi.
"Vậy anh nói như thế nào?"
Chắc chắn anh không có ăn ngay nói thật, nếu không thì nữ chính đã tìm tới cửa nhà cô từ lâu rồi.
Mạnh Tây Châu vội vàng tiến lên, giúp cô mở đường.
"Tôi có nói nhưng không nói rõ lắm, chỉ là mùa hè bị rắn cắn, sau khi đau nhức cả một mùa đông thì không hiểu sao đã lành lại rồi."
Phong Tri Ý nghe thấy vậy thì bất ngờ, sau đó buồn cười mà "Hi hì" cười khẽ. "Sao anh lai nói dối người ta như vậy? Lỡ như người ta thực sự để cho rắn cắn thì sao?"
Năm ngoái anh chống gậy đi ra ngoài, đây là chuyện mà ai cũng biết, nói "đau nhức cả một mùa đông” cũng khá hợp lý. Cho nên, có lẽ người ta vẫn sẽ tin.
Mạnh Tây Châu thản nhiên trưng ra bộ dạng "làm chuyện xấu nhưng lương tâm không cắn rút chút nào.'
"Vậy bọn họ chết là do ngu, nói như vậy mà cũng tin."
Phong Tri Ý "..."
Ở trước mặt cô, người này càng ngày càng không thèm che giấu bản tính của mình nữa rồi.
"Bọn họ?”
Phong Tri Ý nhớ lại lúc anh xuất hiện với đôi chân lành lặn đi lại trong thôn, không chỉ khiến cho một mình Hứa Lê Hương chú ý, dù sao người bị tật tay chân trong thôn cũng nhiều.
"Có phải rất nhiều người hỏi anh chuyện này hay không?”
Mạnh Tây Châu khẽ gật đầu.
"Ừ"
Phong Tri Ý sau đó lại hỏi.
"Vậy anh đều nói như vậy à?"
Mạnh Tây Châu gật đầu.
Phong Tri Ý:
"Anh coi chừng bị sét đánh chết."
Tên nhóc xấu xa này lại đi gài bây người ta mà không biết ay náy.
Mạnh Tây Châu nhàn nhạt nói.
"Tôi không nói là tôi bị rắn cắn nên khỏe lại, là tại bọn họ lý giải lung tung sao lại trách tôi?"
Phong Tri Ý:
"Bữa nào anh bị người ta trùm bao bố, tôi tuyệt đối sẽ khoanh tay đứng nhìn."
Anh ta quá thèm đòn rồi.
Mạnh Tây Châu đột ngột dừng lại, anh quay đầu nhìn cô một lúc, rồi đột nhiên vươn tay vuốt nhẹ lên mũi cô một cái, cười trách.
Bạn cần đăng nhập để bình luận