Mạt Thế Xuyên Không Về Thập Niên 70

Chương 132: Hạ Mai có bau

Chương 132: Hạ Mai có bauChương 132: Hạ Mai có bau
Nói đến đây, Chu Mạn Mạn vẫn cảm thấy sợ:
"May thời gian đó, chúng tôi bị mùi tanh tưởi của cô ta làm cho không chịu nổi, đều chạy hết tới sân phơi thóc ngủ ngoài trời."
Vừa có thể hóng mát lại tiện gác đêm kiếm thêm chút công điểm.
Vì vụ trông cây hè mới kết thúc không lâu, nhiều lương thực đều cần phải phơi nắng.
Để tránh có người trộm lương thực, trong đại đội cần sắp xếp người gác đêm.
Phong Tri Ý nghe kể cũng nổi da gà:
"Nhiều rắn như vậy, Hạ Mai không sao chứ?”
"Cô ta ấy à?"
Chu Mạn Mạn nhớ lại dáng vẻ bây giờ của Hạ Mai, lạnh hết cả sống lưng:
"Mạng vẫn còn, cấp cứu còn cứu được. Nhưng cô ta bị cắn ra hình thú kì quái, tay mất một cánh, chân cũng mất một cẳng, mặt cũng bị hủy, trên người đủ các vết rắn cắn, rất đáng sợ, còn kì quái nữa."
Có thể lấy mạng về từ trong đống rắn kia đã may mắn lắm rồi phải không?
Phong Tri Ý chỉ thấy thắc mắc một điểm:
"Vì sao cô ta lại có thể thu hút nhiều rắn tới như vậy?”
"Một thợ săn trong thôn nói trước đây ông cụ trong nhà ông ấy để đối phó với giặc Nhật trong thôn đã bôi trứng rắn thối lên người bọn giặc."
"Buổi đêm, rất nhiều rắn trên núi bò xuống cắn chết ba tên giặc. Mùi tanh tưởi trên người Hạ Mai kia cũng khá giống với trứng rắn thối."
"Sau đó đại đội trưởng tra hỏi Hạ Mai, mới biết trước đó cô ta lên núi hái rau dại, đúng là nhặt được quả trứng không rõ là trứng gì, trộm nướng lên ăn."
"Có lẽ vì nướng chín quá, mùi thối tỏa ra, lâu dân mới khiến cho đàn rắn vây lại tấn công."
Nói đến đây, vẻ mặt Chu Mạn Mạn vừa khinh bỉ vừa hả giận:
"Tôi nói cô ta đúng là đáng đời! Lần nào lên núi kiếm được đồ ăn cũng trộm ăn mảnh một mình! Giờ bị báo ứng rồi?!"
Tự mình tìm được tự mình ăn, hình như cũng không có gì đáng để bị chỉ trích mà? Phong Tri Ý nhìn vẻ mặt khoái trá của cô ta, cũng không tiện bình luận gì:
"Chuyện này thì liên quan gì đến việc cô ta bày kế gả cho tên ngốc?"
"Cô ta què quặt rồi, mặt cũng bị hủy, mùi tanh tưởi trên người không thể tiêu tan, còn gả cho ai được nữa?"
Chu Mạn Mạn không đồng tình nói:
"Hơn nữa, tối đó có không ít rắn độc, trời tối đen nhìn không rõ, rất nhiều người đều bị cắn. Có người bị cắn mất chân, có người bị độc làm mất đi cánh tay, thậm chí còn có người bị bại liệt."
Nghĩ đến tình cảnh thảm khốc của nhiều người trong thôn như vậy, Chu Mạn Mạn kêu lên một tiếng "nghiệp chướng”: "Sau khi biết rõ rắn là do cô ta rước tới, người nhà của những người bị rắn cắn bại liệt đều yêu cầu cô ta phải bồi thường tiên thuốc, bắt cô ta đền mạng."
"Quần chúng xúc động phẫn nộ tới mức suýt đánh chết cô ta, đại đội trưởng và liên trưởng dân binh còn suýt không ngăn họ lại được."
"Cuối cùng doanh trại quân đội bên mỏ quặng bên kia phải phái binh đến mới có thể cản lại được."
Tình cảnh lúc ấy, Chu Mạn Mạn bây giờ vẫn thấy sợ hãi trong lòng:
"Hạ Mai chắc là cũng bị dọa sợ, mới bày kế tên ngốc để mang thai.
Có lẽ là thấy mẹ của tên ngốc vừa ngang ngược vừa lười biếng, có thể che chở cho cô ta một chút."
Cô ta nói xong thì khinh thường biu môi:
"Nhưng mẹ tên ngốc cũng không ngốc, sao có thể đối nghịch với nhiều người như vậy chứ?"
"Bà ta nói thẳng khi nào thứ trong bụng cô ta không còn thì sẽ không xen vào sống chết của cô ta nữa."
"Với lại bây giờ còn để Hạ Mai vừa làm việc nhà vừa ra đồng kiếm điểm công, còn không cho cơm ăn."
"Một lao động miễn phí, mấy tháng sau còn thu hoạch được một thằng cháu nội, cớ gì bà ta lại không làm?”
Phong Tri Ý im lặng gật đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận