Mạt Thế Xuyên Không Về Thập Niên 70

Chương 147: Cháu Ngu Xuan Thật Sao?

Chương 147: Cháu Ngu Xuan Thật Sao?Chương 147: Cháu Ngu Xuan Thật Sao?
"Có người nói cháu ngu xuẩn”"
Tô Vọng Đình vẫn còn canh cánh trong lòng vì chuyện này.
Lúc Phong Tri Ý nói những lời này, trong giọng nói không thể hiện quá rõ sự ghét bỏ.
Một lúc sau anh ta tự mình chứng thực, anh ta mới biết cô ấy đang ghét bỏ anh ta ngu xuẩn đến mức bị người khác lợi dụng còn không biết, thậm chí còn kéo cô ấy xuống nước cùng.
Doanh trưởng Hà sửng sốt, sau đó hả he khi người gặp họa cười to:
"là ai vậy? Ai mà có kiến thức như vậy? Mắt nhìn đúng là rất tốt?"
"Chú Hài!"
Tô Vọng Đình thẹn quá hóa giận.
Doanh trưởng Hà vội vàng ngưng cười:
"Nói đùa thôi, sao cháu lại ngu xuẩn được? Cháu rất thông minh! Tuy thông minh không đúng chỗ lắm nhưng tâm tư cũng khá đơn thuân."
"Nhưng mà tuổi cháu còn nhỏ, chưa trải qua nhiều chuyện nên cũng bình thường thôi."
Tô Vọng Đình còn chưa được an ủi ngược lại càng bị đả kích thêm.
Cảm giác những câu này đều không phải là mượn cớ và lý do, thanh niên trí thức Trân còn nhỏ hơn anh ta hai tuổi, nhưng cô ấy thông minh hơn anh ta nhiều.
"Có cách nào để cháu có thể trở nên thông minh hơn không?”
Tô Vọng Đình cảm thấy anh ta nếu cứ tiếp tục ngu xuẩn như vậy, thì vĩnh viễn không có khả năng được thanh niên trí thức Trân để ý tới.
Doanh trưởng Hà nhịn cười:
"Người ngu xuẩn thì phải đọc sách nhiều hơn!"
Sắc mặt Tô Vọng Đình có hơi thay đổi, anh ta không thích đọc sách nhất. Suy nghĩ một chút:
"Chú Hà, gân đây có nhiệm vụ gì để cho cháu làm một mình không?”
Doanh trưởng Hà ngẩn ra, sau đó híp mắt, vẻ mặt ôn hòa hỏi dò:
"Sao đột nhiên muốn làm nhiệm vụ một mình? Không phải cháu vẫn luôn đi cùng Triệu Học Binh sao?"
"Cháu muốn tự mình làm để có thể thêm được nhiều kiến thức và tâm nhìn."
Không muốn đọc sách để thông minh thì Tô Vọng Đình chỉ có thể đi theo con đường khác:
"Không phải nói đọc một nghìn quyển sách, không bằng đi vạn dặm đường sao? Nếu không cứ để Triệu Học Binh đi theo cháu, cháu sợ cháu sẽ không độc lập được."
Nghe anh ta nói như vậy, doanh trưởng Hà vui mừng gật đầu:
"Cháu có thể nghĩ như vậy là rất tốt, nên cố gắng ra ngoài học tập, trải qua nhiều chuyện. Chú có một nhiệm vụ ở đây, cháu sẽ phải đi vào sáng sớm ngày mai."
Tô Vọng Đình gật đầu lập tức:
"Vâng!" Anh ta muốn biến bi ai thành sức mạnh, để có thể tạo ra thành tích cho cô ấy nhìn xeml
Những nơi như ở nông thôn, đặc biệt là trong trường hợp không có điện, thường đến khi trời tối sẽ đi ngủ, trời sáng đã dậy.
Phong Tri Ý sửa sang lại chỗ ở mới vừa chuẩn bị ngủ, bác Bành vội vàng gõ cửa:
"Tố Tố à, cháu ngủ chưa?”
“Cháu chưa."
Phong Tri Ý vội vàng đi mở cửa:
"Bác có việc gì sao ạ?”
Bác Bành cũng vừa chuẩn bị ngủ thì đột nhiên nhớ tới:
"Sáng sớm hôm nay cháu đã ra khỏi nhà nên bác sợ là cháu không biết, có chuyện phải nhắc nhở cháu."
"Bác nói đi ạ."
Phong Tri Ý chăm chú lắng nghe.
Bác Bành suy nghĩ một chút, một lúc lâu sau có hơi không biết mở miệng như thế nào. Suy nghĩ một chút:
"Chuyện của Hạ Mai ở điểm thanh niên trí thức kia cháu biết không?"
Phong Tri Ý cân nhắc gật đầu:
"Nghe những người khác nói nên cháu cũng có biết một chút ạ."
Cô chỉ nghe Chu Mạn Mạn đơn phương miêu tả qua, về phần sự thật có khác hay không thì cô cũng không rõ lắm.
"Vậy có lẽ là cháu cũng biết, Hạ Mai dẫn rắn độc tới cắn người, cắn không ít người."
"Lúc trước cháu lại biết dùng kim châm khử độc rắn, cho nên hôm qua lúc cháu vừa trở về, sáng sớm hôm nay đã có vài đợt người tới cửa tìm cháu, muốn cháu chữa trị cho bọn họ."
Bác Bành nói xong, cũng không nhiều chuyện hỏi cô có thể trị hay không, hoặc là có muốn trị hay không, chỉ là nhắc nhở:
Bạn cần đăng nhập để bình luận